pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134926

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/926 lượt.

“May mà em không đi giúp thầy. Trong lúc em lưỡng lự, hiệu trưởng Cao đến nơi. Em vội bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn rất bất an. Buổi chiều trước khi tan học, thầy Chương đột nhiên đến lớp học tìm em. Thầy đã lấy lại vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc thường ngày. Thầy gọi em ra ngoài hành lang, hỏi em: “Văn Tuấn, sáng mai em có rảnh không?” Em nói có. Thầy lại nói: “Vậy sáng mai em đến trường một chuyến, chúng ta chấm điểm bảy bài tập làm văn cuối cùng.” Em đột nhiên hiểu ra vấn đề. Đúng là thầy Chương sắp rời khỏi lớp chúng em, rời khỏi ngôi trường này. Hóa ra hiệu trưởng Cao đi tìm thầy là muốn khuyên thầy từ chức…”
“Không sai.” Hiệu trưởng Cao tiếp lời. “Thầy tìm Chương Ngọc để khuyên cậu ấy từ chức. Thầy cũng không có cách khác. Thật ra, thầy không bận tâm đến cái ghế hiệu trưởng của mình, chỉ là nếu chuyện ầm ĩ này được đưa lên toà án, hậu quả em và Chương Ngọc phải gánh chịu sẽ không thể tưởng tượng. Lúc thầy đi vào phòng, thầy nhìn thấy Chương Ngọc ngồi bất động dưới đất, thầy cũng nhìn thấy chậu hoa nhài vô tội bị đập vỡ, trong lòng thầy dấy lên sự bi phẫn. Thầy lập tức quay về phòng hiệu trưởng, lấy một chậu đất cao lanh rồi nhanh chóng bỏ cây hoa nhài, hốt hết đất vào chậu đó. Chương Ngọc vẫn ngồi đó như một tảng đá trầm mặc. Cậu ấy ngồi đúng một tiếng đồng hồ. Sau đó, cậu ấy đứng dậy, nói với thầy: “Chú Cao, cảm ơn chú đã giúp cháu trồng lại cây hoa.” Thầy ngẩn người, hóa ra cậu ấy biết tất cả. Lúc này, cậu ấy đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nỗi đau khổ và tuyệt vọng vơi đi không ít. Thế là thầy lựa lời nói với cậu ấy những điều Chủ nhiệm Hàn uy hiếp. Chương Ngọc lặng lẽ lắng nghe, cậu ấy không hề biểu lộ sự tức giận. Cậu ấy nói với thầy: “Chú Cao, cháu xin từ chức. Cháu rất cám ơn vì chú đã chăm sóc và quan tâm đến cháu những năm qua. Cháu luôn cố gắng tránh gây phiền phức cho chú. Thật không may đến cuối cùng, cháu vẫn khiến chú gặp rắc rối.” Lồng ngực thầy như bị đâm một nhát dao, đau nhói. Thầy nói với cậu ấy: “Chương Ngọc, chú Cao có lỗi với cháu. Bố của Khiên Khiên là người chúng ta không thể dây vào.” Chương Ngọc bình tĩnh nói với thầy: “Chú Cao, điều này không liên quan đến chú. Kể cả chú không nói với cháu, cháu cũng định từ chức.” Cậu ấy đột nhiên chỉ tay vào chậu hoa nhài, cười khổ: “Nếu cháu không đi, chắc nó vẫn sẽ bị vùi dập.”
Ba người trong văn phòng đồng thơi “ồ” lên một tiếng. Liễu Địch cất giọng run run: “Thực ra, vì em nên thầy Chương mới quyết định từ chức.”
Trong mắt Văn Tuấn vụt qua một tia kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn mọi người, liếm môi rồi kể tiếp: “Ngày hôm sau, sáng thứ Bảy, em đến trường từ sớm. Tâm trạng của em rất phức tạp, em không hy vọng thầy Chương từ chức nhưng không nghĩ ra cách giữ thầy ở lại. Lúc em đẩy cửa văn phòng thầy, em nhìn thấy thầy đang tưới nước cho chậu hoa nhài. Thầy rất tập trung, tựa hồ dồn hết tinh thần vào công việc đó. Em đột nhiên phát hiện, thầy Chương khác hẳn ngày thường. Hôm đó, thầy mặc áo sơ mi màu mận, quần jean màu xanh đậm, thầy còn đeo cặp kính màu nâu trà…”
“A…” Liễu Địch lại kêu lên một tiếng, trái tim cô co thắt dữ dội. Cô mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Tại sao thầy lại mặc bộ đồ đó?”
“Đúng vậy, em cũng không hiểu vì sao.” Văn Tuấn thật thà trả lời. “Bây giờ đã là cuối thu, trời rất lạnh, thầy chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, làm sao có thể chịu đựng nổi? Tuy nhiên, thầy Chương dường như không để ý đến thời tiết. Sự chú ý của thầy đều tập trung vào chậu hoa nhài. Em không đành lòng quấy rầy thầy. Cho đến khi thầy tưới cây xong, quay đầu lại, em mới chào một tiếng: “Thầy Chương!”
“Văn Tuấn đến rồi à?” Thầy nói, vẻ mặt thầy vô cùng bình thản, thậm chí bộc lộ sự dịu dàng hiếm thấy: “Em hãy lại đây, em thấy cây hoa nhài này thế nào?” Thầy chỉ tay vào chậu hoa nhài trên bệ cửa sổ. Cây hoa đã sống lại, mặc dù cành lá vẫn còn ủ rũ, xác xơ. Em nói thật với thầy: “Chắc không có vấn đề gì đâu ạ! Chỉ cần không bị nhổ lên lần nữa, nó sẽ sống tốt.” Thầy Chương hài lòng gật đầu, đồng thời nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Tôi đi rồi, hy vọng nó sẽ không bị vùi dập nữa.”.”
Liễu Địch giật mình, câu nói này mang điềm chẳng lành. Lẽ nào nó ám chỉ điều gì đó?
“Nghe đến từ “đi”, viền mắt em cay cay. Em đột nhiên hiểu ra, chúng em không thể rời xa thầy Chương. Không ai có thể thay thế vị trí của thầy trong lòng chúng em. Con người thường đến lúc đánh mất mới biết thứ mình mất đi quý giá biết bao. Em xúc động hét lên: “Thầy Chương, em không muốn xa thầy!” Trên gương mặt thầy Chương vụt qua một tia cảm động, nhưng thầy nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với em: “Chúng ta cùng chấm nốt số bài văn còn lại!”
Em và thầy bắt đầu chấm điểm và nhận xét. Em biết, đây là lần cuối cùng em được làm việc với thầy. Cảm giác “cực hình” và “ngồi trên đống lửa” ở trong em trước kia giờ trở thành sự lưu luyến. Thầy Chương vẫn nghiêm túc lắng nghe và nhận xét mỗi bài văn như thường lệ. Mặc dù đã từ chức, thầy vẫn làm tròn trách nhiệm của một giáo viên. Sau đó, em độc đến bài văn của Khiên Khiên. Không hiểu sao, em đột nhiên muốn xé nát bài văn đó. Nhưng lần