The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134924

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/924 lượt.

này, cậu ta viết rất hay. Cậu ta viết về vụ hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra ở thành phố chúng ta vào buổi tối trước đêm Giao thừa năm năm trước…”
“Hả?” Liễu Địch, Giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy, Khiên Khiên viết về trận hỏa hoạn đó. Lúc đó, cậu ta đang ăn cơm ở nhà bà nội, nhà bà nội của cậu ta cũng nằm trong khu vực bị cháy. Ông bà nội của cậu ta đã chết trong trận hỏa hoạn đó. Còn cậu ta đứng lên vai một người con trai, nhảy ra khỏi ô cửa sổ trên bức tường nên mới thoát chết. Đáng tiếc là cậu ta vừa nhảy xuống, bức tường đó liền đổ sụp. Sau này, cậu không tìm thầy ân nhân cứu mạng. Nhưng cậu ta nói, cậu ta mãi mãi không bao giờ quên đôi mắt sáng ngời của anh ấy trong ánh lửa. Bài văn của Khiên Khiên rất cảm động, đến thầy Chương cũng bị ảnh hưởng. Thầy ngẩng đầu, ngồi thẳng người, dường như nghe rất nhập tâm. Trong quá trình em đọc bài văn, thầy không cắt ngang một lần nào. Sau đó, lần đầu tiên thầy hỏi em ai viết bài văn này. Em do dự một lát rồi mới nói tên Khiên Khiên. Thầy có vẻ hơi kinh ngạc. Trầm mặc một lát, thầy gượng cười rồi cho bài văn 98 điểm, là điểm số cao nhất của lần viết văn này.
Nói thật là, việc làm của thầy Chương khiến em bị chấn động. Thực tế, trong hai ngày đó, thầy Chương làm em chấn động không dưới một lần. Ở thầy có một thứ gì đó thuộc về tinh thần ảnh hưởng sâu sắc đến em lúc nào không hay, khiến em hoàn toàn thay đổi cách nhìn về thầy. Em không thể nói là thích thầy, nhưng ít nhất em kính trọng thầy.”
Văn Tuấn nhìn Liễu Địch chăm chú rồi cất giọng chân thành: “Liễu Địch, chị nói đúng, thầy Chương không gây tổn hại cho người khác, thầy cũng chẳng có ý trả thù người khác.”
“Cám ơn nhận xét của em về thầy.” Liễu Địch gật đầu. “Em có thể nói ra câu này, chứng tỏ em xứng đáng làm người đại diện của thầy.”
Văn Tuấn hơi ngượng ngùng. Cậu nhanh chóng kể tiếp: “Sau khi chấm xong bài, em giúp thầy Chương viết đơn xin nghỉ việc. Là thầy đọc, em viết. Đơn xin nghỉ việc vẻn vẹn chỉ có lý do: “Bởi vì xử phạt học sinh không đúng, tôi xin được từ chức.” Chỉ mấy từ đơn giản nhưng thầy đã gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Sau khi viết xong, thầy ký tên rồi bảo em cầm đến phòng thầy hiệu trưởng. Lần đầu tiên em nhìn thấy thầy Chương viết chữ. Nét chữ của thầy rất phóng khoáng. Hiệu trưởng Cao đang ở trong phòng. Sau khi nhận đơn, thầy không nói gì, chỉ buông tiếng thở dài. Khi em quay về văn phòng, thầy Chương đã chuẩn bị ra về. Em và thầy cùng đi xuống cầu thang. Thầy không cần em đỡ, bước đi rất ung dung, điềm tĩnh. Đến cổng trường, thầy đột nhiên nói với em: “Văn Tuấn, thầy rất cám ơn em đã giúp thầy trong hai tháng qua.” Em cảm thấy mặt nóng bừng, trong lòng vô cùng hổ thẹn. Mỗi buổi trưa tới giúp thầy chấm điểm, em đều oán trách và nguyền rủa thầy. Bây giờ nghĩ lại, em rất hối hận. Thầy Chương vẫy tay với em, em kinh ngạc phát hiện, thầy đang cười. Đầy là lần đầu tiên em nhìn thấy thầy mỉm cười. Nụ cười đó như ánh mặt trời ló ra khỏi tầng mây, rạng rỡ và ấm áp vô cùng. Em bất giác đứng ngây người ở cổng trường, dõi theo bóng lưng thầy cho đến khi bóng thầy khuất dạng. Em thật sự không thể ngờ… chỉ một tiếng đồng hồ sau, thầy đã vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này…”
Nói xong, giọng Văn Tuấn nấc nghẹn, khóe mắt ngân ngấn nước. Sắc mặt Liễu Địch tái nhợt. Cô ngồi bất động như pho tượng. Đôi bài tay Giáo sư Tô run rẩy, dường như ông đang cố đè nén nỗi đau. Sắc mặt thầy Cao nặng nề, ông nhìn quanh căn phòng rồi lên tiêng: “Đúng vậy, tai nạn giao thông xảy ra một tiếng đồng hồ sau đó, tại trạm xe buýt Chương Ngọc vẫn thường đợi xe. Nghe nói, cậu ấy nghe nhầm âm thanh, đi xuống lòng đường nên bị một chiếc xe máy phóng rất nhanh đâm trúng. Lúc thầy nhận được tin báo, Chương Ngọc đã được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện. Khi thầy đến bệnh viện, cậu ấy đang hấp hối, giống như cậu ấy cố gắng giữ chút hơi thở cuối cùng để đợi thầy. Cậu ấy để lại ba câu di ngôn: Thứ nhất, không truy cứu trách nhiệm người gây ra tai nạn, dùng tiền lương và tiền bảo hiểm của cậu ấy để thanh toán viện phí và tiền tổ chức lễ tang. Thứ hai, ủy thác cho Giáo sư Tô rải tro cốt của cậu ấy xuống biển. Thứ ba, cậu ấy để lại toàn bộ sách quý, bao gồm cả sách ở Trúc Ngâm Cư cho Liễu Địch.”
Hiệu trưởng Cao nói xong, cả căn phòng chìm trong không khí yên lặng tuyệt đối. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liễu Địch. Liễu Địch vẫn ngồi bất động như đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó. Cô im lặng đến mức khiến người đối diện hoảng hốt, sợ hãi và đau đớn.
Hiệu trưởng Cao là người đầu tiên không thể kiềm chế, ông bước đến trước mặt Liễu Địch, cất giọng tự trách: “Liễu Địch, đây là toàn bộ sự thật. Văn Tuấn nói đúng đấy, vụ tai nạn xe và chuyện xảy ra trước đó không liên quan. Nếu tinh thần không bị đả kích nặng nề, Chương Ngọc không thể nào nghe nhầm âm thanh. Nếu em muốn oán trách thì hãy trách thầy. Thầy không nên phân lớp của Khiên Khiên cho Chương Ngọc. Là một hiệu trưởng, thầy nên nghĩ ra, với tính cách của Khiên Khiên, sớm muộn gì con bé và Chương Ngọc cũng xảy ra va chạm. Là một hiệu trưởng, thầy k