Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341336

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1336 lượt.

kia định mua Lâm Lâm. Anh ta đã đưa cậu kia vào phòng trên lầu, nếu làm loạn nữa thì e rằng sẽ khó nhằn.
“Nhưng, chị của cậu kia, rất là đặc biệt!”, A Lục choàng cổ anh ta, cười hì hì.
“Ồ?” Châu Yến Hồi chợt có hứng, “Đi xem thử! Tiểu Lục ở đây uống đi, tôi tìm thú vui đây.”
Tần Tống huơ tay như đuổi kiến.
Đúng là đặc biệt thật. Châu Yến Hồi sờ cằm, quan sát Tần Tang, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt đen trắng rõ ràng, rất xinh đẹp, tiếc là bộ quần áo quá to không nhìn rõ dáng người… Nhưng ăn mặc như quấn bao bố thế kia làm cho cô có vẻ rất đáng thương dưới ánh đèn, đáng ra phải quấn chặt quanh eo anh ta mới đúng.
“Muốn mua Lâm Lâm thì được”, Châu Yến Hồi cười sảng khoái, điệu bộ tà ác khiến Tần Tang nhìn mà lạnh cả sống lưng, “Em, ở lại một đêm với anh”.
Tần Tang giữ chặt cậu em đang muốn lao lên ăn thua đủ, “Chẳng qua là một đêm hoan lạc, có đáng không? Cuộc sống của anh chán đến mức này à, phải dựa vào việc chia rẽ hai đứa trẻ để bù đắp?”
“Nói xem, em có đồng ý không?”, Châu Yến Hồi nóng nảy, “A Lục, trả lại tiền cho cô ấy. Có hai lựa chọn: một là anh sẽ bẻ gãy tay chân em trai em và Lâm Lâm, em đưa chúng đi. Hai là em ở lại với anh, anh sẽ để chúng lành lặn ra khỏi nơi này. Em chọn đi”.
Tần Tang cười lạnh: “Anh chém đi.”
Châu Yến Hồi ngậm điếu thuốc chưa kịp châm lửa, môi run lên làm rơi xuống, “Cái gì?”.
“Em tôi làm sai, các người muốn xử lý chúng thế nào cũng được. Tiền thì tôi có thể trả, những cách khác tôi không làm được”, cô quay lưng nhìn Tần Hòe, “Tiểu Hòe, em yên tâm, nếu em không sống nổi ra khỏi đây, chị đây đảm bảo với em rằng Lâm Lâm sẽ xuống dưới đó với em”. Cô nói xong quay sang Châu Yến Hồi, “Được rồi, ra tay đi, mọi người làm dứt một lần cho xong”.
Châu Yến Hồi ngẩn ra một lúc rồi lại móc một điếu thuốc khác ra, bật lửa “tách” một tiếng, rít vào một hơi thật sâu rồi phả khói, “Ha ha, được rồi, đi hết đi”.
Tần Tang thở phào, kéo em trai ngồi dậy rồi đi ra ngoài.
“Cái này cho chị”, cô nhét thẻ vào tay A Lục, “Em tôi không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi”.
Hàng lông mày dài mảnh của A Lục nhướng lên, cười rồi nhận lấy.
Châu Yến Hồi khoanh tay lại, nhìn cảnh đó, ánh mắt càng u ám.
“Chị, sao chị biết anh ta sẽ không chém thật?”, ra ngoài, Tần Hòe rụt rè hỏi.
“Loại như anh ta chẳng qua chỉ tìm thú vui, em chọc tức anh ta, anh ta thấy mới lạ thì sẽ không làm khó nữa”, Tần Tang nói gọn.
“Vậy nếu anh ta chém thật thì sao?”.
“Cùng lắm thì nói chuyện lại từ đầu.”
Tần Hòe bĩu môi, “Nhưng, còn A Lâm.”
Tần Tang ngừng lại, giọng lạnh lẽo: “Hay chị vào đó ở với hắn một đêm để đổi lấy A Lâm của cậu?”.
“Em không có ý đó…”, Tần Hòe xấu hổ cúi đầu.
“… Tang Tang!”, cửa phòng bên cạnh lúc này bỗng mở ra, một người đứng nơi cửa, kêu lên.
“Chị! Chính là hắn! Là hắn đã chọn A Lâm!”, Tần Hòe tức tối chỉ vào Tần Tống.
Tần Tống há hốc miệng lắp bắp, lần này nói gì cũng vô ích, tiêu rồi!
“Không phải tôi! Là Yến Hồi… Châu Yến Hồi, cậu mau cút về đây nhanh lên!”.
Tần Tống tức tối giậm chân, Châu Yến Hồi tôi sẽ lột da cậu!
Châu Yến Hồi nãy giờ dựa vào tường nhìn, thấy Tần Tống gọi thì bước đến, dừng bước trước mặt Tần Tang.

“Tang Tang, em tên là Tang Tang?”, anh ta nhướng môi cười, thì thầm lặp lại tên cô.
“Tần Tang,” Tần Tang cố nhịn cơn buồn nôn, đưa tay bắt tay anh ta. Dù sao cũng vẫn ở địa bàn của người khác.
“Châu Yến Hồi”, tay anh ta khô ráo ấm áp, móng tay cũng được cắt rất sạch sẽ.
Thời buổi này, cầm thú đều đội lốt đàng hoàng. Tần Tang mỉm cười thầm nghĩ.
Một cánh tay giơ ra, vỗ mạnh lên bàn tay quyến luyến của Châu Yến Hồi – Tần Tống đứng giữa họ, che chắn Tần Tang sau lưng thật kỹ, “Yến Hồi cậu lên lầu trước đi, Lâm Lâm vẫn đang chờ trong phòng đấy”.
Châu Yến Hồi cười gian, “Tiểu Lục, cậu không cần gài bẫy tôi chứ? Lâm Lâm là do tôi chuẩn bị cho cậu mà”.
Tần Tống cuống lên đấm vào ngực anh ta, “Cậu nói bậy gì thế?”.
Tần Hòe nghe họ nói xem A Lâm như món quà rồi đẩy qua đẩy lại, răng nghiến kèn kẹt. Tần Tang vốn chỉ mong thoát thân, nhưng thấy hai mắt em trai vằn đỏ, thực sự không nhẫn tâm nên nói: “Nếu cả hai đều không cần thì, Tần Tống, có thể tặng tôi được không?”.
Tần Tống gật đầu lia lịa: “Đương nhiên đương nhiên, Tang Tang, tôi thật sự không…”
“Cám ơn anh!”, Tần Hòe cắt ngang Tần Tống, kích động ôm lấy anh, lắc mạnh, “A Lâm đâu rồi? A Lâm đâu?”.
“Tôi đưa cậu đi”. Châu Yến Hồi vẫy tay với cậu.
“Tang Tang, tôi thật sự không…”. Tần Tống gục đầu ủ rũ, càng giải thích càng không rõ được.
“Tôi không can thiệp vào chuyện riêng của bạn bè”, Tần Tang cũng nhân cơ hội nói rõ, người như Tần Tống cô không thể đụng vào, “Thế nên anh muốn chơi bời thế nào thì tôi không có ý kiến”.
Tần Tống thấy tim thắt lại, cô đang từ chối anh ư? Cô biết?
“Tang Tang…”
“… Tần Tang”, Tần Tang chỉnh lại, “Xin hãy gọi tôi là Tần Tang”.
Tang Tang, không phải là tên anh có thể gọi.
Một người đàn ông “ngọc thụ lâm phong” cùng bạn đi siêu thị, sữa tươi rau xanh đều biết chọn, món ăn buổi tối