
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341335
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1335 lượt.
đều lên thực đơn đầy đủ, là một chuyện rất ấm áp.
An Tiểu Ly lén lút nhét thêm thức ăn vặt vào xe đẩy, liếc nhìn Trần Ngộ Bạch xem anh có phát hiện ra không.
Trần Ngộ Bạch giả vờ không biết, nhân lúc cô bò ra trên tủ đông lạnh chọn sữa chua, anh thong thả vứt lại.
Đến khi tính tiền ra ngoài, An Tiểu Ly mặt mũi nhăn nhó, méo xệch.
“Chẳng phải còn giữ lại cái này sao? Mặt xị ra ghê thế”, Trần Ngộ Bạch đưa cho cô kẹo mút.
Cô nhận lấy, nhưng lại tiện tay ném vào hộp đựng thức ăn trong xe đẩy, vẫn tức tối, “Tôi không thích ăn kẹo!”.
“Tôi thích nhìn cô ăn kẹo”, Trần Ngộ Bạch trả lời bình thản.
An Tiểu Ly cắn môi, tôi thích – nhìn cô ăn kẹo.
Lại nữa… Chính là thế, có lúc thậm chí cô cảm thấy hai người như vợ chồng lâu năm, nhưng khi phán đoán thật kỹ thì anh lại xa tận chân trời. Đang băn khoăn thì di động của Tiểu Ly đổ chuông, cô vừa nhìn số đã cười tít mắt, “Moshi Moshi!”[3'>
[3'> Moshi là “alo” trong tiếng Nhật.
“Mò cái đầu cậu!”, giọng to quang quác của Xuân Tử vang lên, “Tin nội bộ, Sói Bên Sông đòi danh sách, ông ta nói mấy lần phát hiện ra thiếu người, hôm nay nhất định phải điểm danh.”
“Tớ đến ngay, cậu ráng lên!”, Tiểu Ly cúp máy, nhìn đồng hồ, còn bốn mươi phút lên lớp học, phải gọi taxi rồi, cô đau lòng nghĩ.
“Ừm… chuyện đó, tổng giám đốc, tối nay anh có thể tự nấu ăn tạm được không? Tôi phải đi học rồi”.
“Cô tốt nghiệp rồi mà?”.
“Còn nửa năm nữa, những môn khác đã kết thúc rồi, nhưng có một học phần tự chọn vẫn chưa thi xong, người Nhật cố chấp thế đấy – cho tôi xuống đường phía trước”, An Tiểu Ly bấm tin nhắn thông báo đến Tần Tang, miệng vẫn nói, lại còn hoa chân múa tay bảo Trần Ngộ Bạch dừng xe.
“Tôi đưa cô đi”, Trần Ngộ Bạch nắm lấy tay trái đang khua khoắng của cô, sau đó nắm chặt trong tay không buông.
Tay anh hơi lạnh, cảm giác mát mẻ bao trùm bàn tay ấm áp của cô. Tiểu Ly lập tức yên lặng, nuốt nước bọt, quay đầu nhìn ra cửa sổ, giả vờ không quan tâm.
Băn khoăn…
Trần Ngộ Bạch cười tủm tỉm.
Tần Tang ở gần đó nên đến nhanh hơn họ, khi An Tiểu Ly tới nơi thì cô nàng đã chiếm chỗ ngồi phía trước và đợi bạn rồi.
Thấy Trần Ngộ Bạch đi sau Tiểu Ly, Tần Tang cười cười, “Không biết anh cũng tới nên chỉ lấy hai chỗ, mọi người ngồi chật một chút nhé”.
Trần Ngộ Bạch gật đầu, ngồi xuống.
Trần Ngộ Bạch vừa vào đã dấy lên một trận xầm xì – một anh chàng đẹp trai cực phẩm, phong lưu tuấn tú như thế, nhìn kiểu nào cũng thấy không giống sinh viên, đến đây làm gì?
An Tiểu Ly nhìn ánh mắt phức tạp vừa kinh ngạc, tức giận lẫn bi ai của A Mạc và Xuân Tử, trong lòng cũng đau khổ, Núi Băng rốt cuộc anh tới làm gì?
“Lâu quá không đi học nên đi thử cho biết”, lúc An Tiểu Ly hỏi anh sao lại xuống xe, anh đã trả lời vậy.
An Tiểu Ly ngồi giữa, hai ghế mà ba người ngồi nên chẳng còn rộng rãi thoải mái, A Mạc ngồi phía Tần Tang đang định di chuyển lên phía trên thì bị Tần Tang lặng lẽ kéo lại, Tần Tang hơi hất đầu về phía Tiểu Ly, ra hiệu cho họ thấy bàn tay đặt lên eo Tiểu Ly của Trần Ngộ Bạch, hai người kia thoáng hiểu ra, rất biết phối hợp mà ngồi thẳng lại, mắc cỡ e thẹn.
An Tiểu Ly không dám nhúc nhích quá nhiều, đành thì thầm vào tai anh, “Móng vuốt của anh… tay anh có thể bỏ ra được không?”.
Trần Ngộ Bạch ngược lại càng ôm chặt, “Sử dụng không gian hợp lý thôi”.
An Tiểu Ly tức, nhưng không dám nói, tay phải thậm thà thậm thụt đẩy Tần Tang.
“Nhà cậu có thêm người, tại sao lại cứ đẩy sang người khác?”, Tần Tang mở sách tiếng Nhật, không thèm nhìn cô.
Trần Ngộ Bạch khẽ cười, cô nàng Tần Tang này, đúng là, thú vị.
Cười thì cười nhưng anh vẫn rút tay lại, mặt cô đã đỏ đến mức anh thấy khó chịu đựng nổi.
Hai tiết học, An Tiểu Ly đã bị đồng bào cùng phòng dùng ánh mắt lột sạch tra khảo cả mấy trăm lần.
“Sao vậy?”, Trần Ngộ Bạch chú ý đến ánh mắt ai oán của cô.
“Không có gì…”, chỉ là tối nay sẽ bị Xuân Tử và A Mạc treo lên đánh đập mà thôi.
“Vậy bạn cô bị sao vậy?”, anh cười tủm tỉm nhìn hai cô nữ sinh đang làm động tác cắt cổ với An Tiểu Ly, A Mạc và Xuân Tử bị ánh mắt như điện phóng qua một lượt, càng thề trong lòng sẽ bẻ xương An Tiểu Ly ra.
“Không có gì, đói rồi”, Tần Tang vẫn bất động như núi, lúc này cũng đã lên tiếng.
Trần Ngộ Bạch mỉm cười, “Chúng tôi cũng chưa kịp ăn cơm, tan học tôi mời, Tần Tang, và cả hai cô gái xinh đẹp đáng yêu kia nữa, có thể nể mặt tôi không?”.
A Mạc gật đầu đến nỗi xương cổ kêu răng rắc. Xuân Tử lại giả bộ làm thiếu nữ nhút nhát e thẹn.
Tần Tang cũng cười, gật đầu.
Tiểu Ly cuối cùng thở phào, vẫn còn Tần Tang che chở cô, “Tần Tang…”.
Tần Tang gỡ móng vuốt cô ra, thuận thế đẩy cô một cái.
Trần Ngộ Bạch vững vàng đón lấy, rất thản nhiên nhẹ ôm cô vào lòng.
Tan học xong cùng đi ăn.
A Mạc và Xuân Tử phải giả làm thục nữ, ngại không dám mở miệng đòi hỏi, Tần Tang thì lại biết rõ giá trị của Trần Ngộ Bạch, biết là đòi hỏi thì người ta cũng chẳng hề hấn gì, cô cũng chẳng cần làm gì cho mệt.
Lần này An Tiểu Ly cuống lên, bọn sói này, giả bộ làm cừu ngoan ngoãn nỗ