
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341337
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1337 lượt.
i gì, “Đi ‘Thịnh Thế’ được không? Nghe nói thức ăn ở đó rất ngon!”, cuối cùng không nhịn nổi, cô xoa tay kháng nghị.
Xuân Tử và A Mạc ngồi phía sau, nghe mà hai mắt sáng rực, nhưng vẫn bẽn lẽn không dám phát biểu ý kiến.
Trần Ngộ Bạch mỉm cười, “Ừ”. Nói xong dịu dàng nhìn Tiểu Ly, ánh mắt ấm áp tựa hồ đang nói: Cục cưng, anh sẽ nghe em.
Tiểu Ly, không nhìn thấy, tim cô đang đập thình thịch – khách sạn đắt nhất thành phố đó! Cô phải chọn tất cả những món đắt nhất, sau đó mỗi món nếm thử một miếng… cuối, cùng, đã, báo, thù, rồi!
Đến Thịnh Thế, Tần Tang và A Mạc, Xuân Tử xuống xe trước, Trần Ngộ Bạch và Tiểu Ly đi tìm chỗ đậu xe.
“Tiền thanh toán sẽ trừ vào lương của cô”, đến cửa, Trần Ngộ Bạch nói nhỏ vào tai cô một câu, sau đó lập tức đỡ lấy cô.
Quả nhiên, An Tiểu Ly đã ngã khụyu một cách xấu hổ.
Trần Ngộ Bạch ôm cô tiếp tục đi, vẫn dịu dàng trách cô, “Bao lớn rồi mà không biết nhìn đường!”.
A Mạc và Xuân Tử hâm mộ chết đi được, lén lút nhéo mạnh lên cánh tay An Tiểu Ly.
An Tiểu Ly đau lòng lẫn đau tay, đôi mắt to ngân ngấn lệ, bị Trần Ngộ Bạch nửa ôm nửa lôi đi xềnh xệch.
Lúc chọn món, Trần Ngộ Bạch cứ gọi một món là Tiểu Ly lại run lên, ánh mắt nhanh chóng quét qua bảng giá, xót xa vô cùng.
“Thêm một món Thái Cúc Đông Ly Hạ, và cả… Tiểu Kiều Lưu Thủy, thêm món…”
“… Đủ rồi!”, Tiểu Ly quả quyết cắt ngang Trần Ngộ Bạch, “Ha ha, ha… chỉ có năm người, ăn không hết đâu.”
Xuân Tử ngồi cạnh An Tiểu Ly, lúc này ra tan tàn nhẫn nhéo vào đùi cô, vừa hiền lành gật đầu, vừa nhỏ nhẹ nói: “Đúng ạ, ăn không hết đâu, lãng phí lắm”.
“Đúng thế”, cậu nhéo đau thật! Tiểu Ly đau tới nỗi mặt mày méo xệch.
Trần Ngộ Bạch lắc đầu, cười tao nhã, nói với Tiểu Ly: “Lần đầu mời mọi người dùng cơm, làm sao tiết kiệm được? Hử?”.
Hử cái đầu anh! Tiểu Ly mắng trong bụng, đồ biến thái này, người trả tiền là tôi chứ anh có phải chủ nhân đâu! Diễn kịch hay như vậy thì đi làm thái giám đi, không cần trang điểm, làn da trắng trẻo này của anh thì đủ rồi…
“Thêm món Long Phượng Đại Đoàn Viên! Nếm thử món đặc sản chỗ này”, anh cười với ba cô gái, ân cần hết mực, “Nước uống thì lấy hai bình nước hoa quả tươi”.
Tiểu Ly thấy mọi thứ tối sầm lại.
Ăn xong bữa, A Mạc, Xuân Tử và Trần Ngộ Bạch đã trở thành bạn bè thân thiết. Tiểu Ly chỉ lo cúi đầu ăn, bỏ tiền ra thì là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, nhất định phải ăn cho nhiều, lỗ càng ít càng tốt.
“Chậm thôi”, Trần Ngộ Bạch đưa đến một ly nước quả, tay dịu dàng vỗ lưng cô.
Tiểu Ly ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, liên quan khỉ gì đến anh!
Xuân Tử thuận tay vỗ lên đầu cô một cái, “Nhìn kiểu gì thế hả con nhỏ này! Coi chừng tổn thọ!”, một anh bạn trai đẹp trai hào phóng lắm tiền dịu dàng thế này biết tìm đâu ra, con nhỏ này đúng là không biết phúc là gì, còn trừng người ta.
An Tiểu Ly khóc không ra nước mắt.
Ăn xong, A Mạc và Xuân Tử đi vào nhà vệ sinh, những người còn lại đứng đợi ở sảnh, Tần Tang đến cạnh cửa sổ gọi điện, Trần Ngộ Bạch và Tiểu Ly ngồi trên sofa.
“Cho cô”, Trần Ngộ Bạch đưa tờ hóa đơn cho Tiểu Ly.
An Tiểu Ly nhìn số tiền trên đó, đau khổ nhắm nghiền mắt.
“Thưa cậu Ba, cậu Năm đang ở trên lầu, cậu ấy nói sẽ xuống ngay, xin cậu đợi một chút”, quản lý đến, cung kính nói với Trần Ngộ Bạch.
Anh gật đầu.
Quản lý đi rồi, lập tức hỏi vẻ ngạc nhiên: “Ông ta gọi anh là gì? Cậu Ba?”.
Trần Ngộ Bạch gật đầu, một tay đặt lên sofa, tay kia đùa nghịch tóc cô.
“Tại sao lại gọi anh là cậu Ba?”, Tiểu Ly đập một cái lên tay anh, “Anh là chủ ở đây hả?”.
“Một trong số đó”, Trần Ngộ Bạch xác nhận.
An Tiểu Ly nhảy xổm, “Vậy tại sao anh không giảm tiền?”.
Trần Ngộ Bạch kéo cô xuống, tiếp tục kéo tóc cô, thong thả trả lời: “Vì… không thu tiền”.
“Thế đây là gì?!”, Tiểu Ly tức tối huơ tờ hóa đơn, làm cô sợ muốn chết, còn tưởng mấy tháng lương bay mất rồi chứ.
“Hóa đơn, tôi không cần trả tiền là chuyện của tôi, nhưng cô vẫn phải trả tiền cho tôi”.
“Tại sao?!”, An Tiểu Ly vừa tức vừa ngạc nhiên.
“Lúc cô thanh toán thì liệu anh ta có nhận tiền không?”
Tiểu Ly gật đầu.
“Ăn cơm trả tiền, chuyện tất nhiên, phải không?”.
Tiểu Ly gật đầu.
“Tối nay là mời bạn cô ăn cơm, đúng không?”.
Tiểu Ly lại gật đầu.
“Hẹn trước là cô mời, phải không?”.
Tiểu Ly ngần ngừ rồi vẫn gật đầu.
“Thế chẳng phải tốt à, tiền thì cô vẫn phải trả. Tôi chỉ thanh toán trước cho cô, còn về việc anh ta có nhận tiền của tôi hay không thì không liên quan tới cô”, Trần Ngộ Bạch giải thích rất rõ ràng.
An Tiểu Ly máu nóng bốc tận đỉnh đầu.
Nhưng anh ta lại nói đúng.
Tần Tang cúp máy bước đến, thấy Tiểu Ly có vẻ muốn ăn thịt người, còn Trần Ngộ Bạch cười rất đắc ý, cô biết ngay là hai người này lại trên chọc nhau rồi.
“Gọi điện giục A Mạc đi, đi vệ sinh mà lâu thế”, An Tiểu Ly giận cá chém thớt.
“Vội gì, đợi Vi Nhiên xuống chào hỏi một tiếng rồi đi”, Trần Ngộ Bạch xoa xoa đầu cô, bị cô tránh né thì vươn dài tay ra kéo cô lại, vò rối tóc cô rồi mới chịu buông tha.
Nghe đến cái tên từ miệng Trần Ngộ Bạch