XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341342

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1342 lượt.

xem câu hỏi như lời mời, vui vẻ toét miệng cười khiến An Tiểu Ly càng nghi ngờ, mấy anh em họ sao răng trắng thế.
“Nhưng, có hai chúng tôi rồi, anh đi thì là ba, không tiện ngồi chung”.
“Thế thì đừng đi xem phim”, Tần Tống cũng không mong đi đến rạp, nơi mờ ám này, Tần Tang nhất định sẽ phản pháo, sau đó trốn anh ta dữ hơn thôi, “Chúng ta đi du lịch ở thác nước đi”, anh hùng cứu mỹ nhân hình như không tồi.
“Cuối tuần cô ấy phải làm thêm”, nhiệt độ trong lời nói bằng không, là sếp lớn Trần lên tiếng.
Tiểu Ly nhảy xổm lên, “Tại sao!”.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng ấn cô xuống.
Tần Tống ngạc nhiên nhìn Trần Ngộ Bạch, “Trước khi em vào đây còn nghe đám Lisa hẹn nhau đi mua sắm mà”.
Trần Ngộ Bạch ngẩng lên, bình tĩnh nói tiếp, “Người khác không cần chứ cô ấy thì khác, thời gian còn lại của cô ấy cũng do tôi chi phối”.
Tiểu Ly quay sang, phẫn nộ thầm co nắm đấm: Anh không thể không nói với người ta hay sao? Tin đồn cô dụ dỗ sếp đã bay đầy trong công ty rồi, không thể hiểu cho cô thư ký bé nhỏ băng thanh ngọc khiết là cô ư?
Quả nhiên, ánh mắt mờ ám của Tần Tống cứ di chuyển qua lại giữa hai người.
“Không phải đâu!”, Tiểu Ly như nhìn thấy Tần Tống vừa ra ngoài đã bị một đám phụ nữ bao vây, sau đó anh ta thao thao bất tuyệt kể cho họ nghe cô và Núi Băng diễn phim “Osin và ông chủ” ở nhà sếp…
“Tôi nợ tổng giám đốc rất nhiều tiền, nên phải dọn dẹp nấu nướng cho anh ấy để trả nợ…”, Tiểu Ly giải thích.
Tần Tống nghe mà hí hửng, “Tiểu Ly à, cô nợ anh Ba bao tiền? Tôi trả cho cô là được, mọi người là bạn mà”.
Tiểu Ly xúc động nước mắt ràn rụa, đúng là một tiên cầm thú trọng tình trọng nghĩa! “Tần Tống…”, cô nghẹn ngào.
Giọng nói u ám của Trần Ngộ Bạch xen lẫn sự giận dữ, “Tiểu Lục, gần đây cậu rảnh lắm đúng không?”.
Tần Tống đang mơ mộng kế sách mua chuộc để Tiểu Ly đẩy Tần Tang vào vòng tay anh ta, bây giờ đột nhiên tỉnh lại, run lập cập lùi xuống ngồi trên sofa, vừa run vừa cười gượng, “Hà hà anh Ba… Đâu có, em bận lắm!”.
Toi rồi! Bất cẩn làm ai kia nghen tuông rồi!
“Thế hả?”, Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính, liếc nhìn cô nàng được giúp đỡ một cái là bỏ trốn kia, cười lạnh rồi ném cho Tần Tống một quả bom hẹn giờ mà không biết khi nào nổ, “Tôi thấy, phải thế rồi”.
Tần Tống ớn lạnh, bật dậy chuồn ra ngoài, “Anh Ba, em đi công việc. Anh cứ bận đi nhé!”.
“Nợ tôi, thấy không thoải mái à?”, Trần Ngộ Bạch lúc ngồi trên bàn ăn tối đã hỏi cô nàng nào đó đang gặm gà nướng, mồm mép dính đầy mỡ.
Tiểu Ly gặm mạnh một miếng đùi gà, tưởng tượng nó là thịt ai đó để ra sức nhai nó; vớ vẩn! Anh nợ tiền người ta thì trong lòng anh thoải mái chắc?
“Không có không có… Tôi cứ nghĩ đến việc tay lái không vững đã làm bị thương em xe yêu thích của tổng giám đốc là trong lòng thấy hổ thẹn vô bờ ấy chứ”, hai tay cô kẹp đùi gà chắp lại, sắc mặt trầm trọng.
Trần Ngộ Bạch hừ lạnh một tiếng, “Trả lời tôi: phải, hay không phải”.
“… Phải”, Tiểu Ly do dự mãi mới trả lời, không biết chắc được đáp án nào phù hợp với yêu cầu tâm lý của sếp.
“Vậy nợ tiền Tần Tống thì cô sẽ không thấy khó chịu?”, Trần Ngộ Bạch lạnh lùng hỏi.
“Không phải”, lần này cô trả lời khá nhanh gọn, “Chỉ có điều là dễ chịu hơn là nợ anh thôi”.
Sắc mặt vừa khá hơn của Trần Ngộ Bạch trong tích tắc lại sa sầm. Tiểu Ly thầm cảm thán trong lòng: mặt người này cứ như có điều khiển từ xa ấy, muốn chuyển sang màu nào là chuyển.
“Anh ta thích Tang Tang, nên sẽ không cần tôi trả”, và sẽ không bắt tôi làm việc nhà trừ nợ, Tiểu Ly bổ sung một câu trong bụng.
“Cũng không ngốc nhỉ, nhận ra rồi à”, Trần Ngộ Bạch cười giễu, sao chuyện của mình thì nhìn không ra?
“Ánh mắt anh ta nhìn Tang Tang cứ xanh lè như sói đói ấy, tôi không nhận ra mới lạ!”.
“Ồ?”, Trần Ngộ Bạch ngùng lại một chút như rất hứng thú, “Thế còn tôi?”. Vừa nói anh vừa thong thả tháo kính ra, chồm đến trước, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Tròng mắt màu nâu của anh trong vắt, rèm mi dài phủ bóng tối xuống phía dưới, thỉnh thoảng chớp một cái, ánh mắt sắc lạnh giống như nhìn thấu tận tâm can bạn… An Tiểu Ly giật mình, trời ơi, tên này biết thuật mê hồn!
Cô vội vàng chụp lấy một miếng cánh gà, cắn mạnh.
“Hử?”, giọng ấm áp dịu dàng của anh càng dụ dỗ, đợi Tiểu Ly trả lời.
Anh định tỏ tình ư? Tim Tiểu Ly đập thình thịch.
“Tôi nói là…”, Trần Ngộ Bạch nhìn cô dịu dàng như nước, ngón tay thon dài vươn ra nâng cằm cô lên, môi mấp máy, có vẻ như sắp nói ra.
Tiểu Ly cảm giác đùi gà và cánh gà đã đi xa rồi… Thế gian này chỉ còn lại câu anh sắp nói…
“… Tôi nói là, An Tiểu Ly, dáng ăn của cô xấu quá đi mất!”, Trần Ngộ Bạch dịu dàng nói.
Tiểu Ly choáng váng, tay trái ấn chặt tay phải, tự nhủ bao nhiêu lần tên này là cha mẹ cơm áo của mình, không thể nhét xương gà vào cái miệng độc địa của anh!
Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô chọc cười Trần Ngộ Bạch, khóe môi anh cong lên, lại đeo kính vào, tiếp tục ăn cơm.
Cô nàng này xem ra rất mong chờ mình sẽ nói gì với cô ấy, hà hà…
“Đợi đã!”, Tiểu Ly hét lên, định dùng giọng nói mình để ngăn