
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341349
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1349 lượt.
bữa bình yên rồi nghe cậu kể lể, nhìn bộ dạng thất thần của cậu kìa, chẳng ra sao”. Tần Tang kỳ thị cô.
“Tang Tang…”, Tiểu Ly buông chén đũa, ủ rũ ngồi phịch xuống sofa, sờ bụng tròn xoe, mặt mày đau khổ bắt đầu hỏi chuyên gia tư vấn tình yêu Tần Tang, “Tớ không biết… anh ấy chẳng nói gì, mà không nói thì làm sao tớ biết? Anh ấy phải nói thì tớ mới biết chứ! Không nói thì làm sao biết được?!”.
Tần Tang đá nhẹ bắp chân cô một cái vẻ chán ghét, “Nói trọng tâm”.
Tiểu Ly “ui da” một tiếng vẻ khoa trương, ôm chân co người lại lăn trên sofa, “Tớ không chắc anh ấy có thích tớ không. Tớ không chắc mình có thích anh ấy không”.
“Vậy thì hãy xác định trước là cậu có thích anh ấy không”.
“Thích cái ví da và tiền của anh ấy thì có tính không?”.
“Tính”.
“Vậy tớ rất thích anh ấy”.
“Ở cạnh anh ấy có vui không?”.
“Vui… không vui”.
“Rất tốt. Cứ thế đi, vui và không vui hòa quyện, cuộc đời chẳng qua cũng chỉ có hai loại cảm xúc đó đan xen thôi. Huống hồ gì cậu cũng chẳng có lựa chọn nào khác”, Tần Tang vỗ vỗ mặt cô, người như Trần Ngộ Bạch, không muốn phụ nữ cạnh mình quá chủ động.
“Tại sao? Nếu không chắc chắn cả hai thích nhau hay không mà còn ở cạnh nhau?”.
“Anh ấy không thích cậu mà lại giữ một em cún học khoa máy tính không xinh đẹp cũng chả xuất sắc như cậu ở lại làm thư ký à? Cậu không thích anh ấy mà lại cách mấy phút cứ dằn vặt rồi hành hạ tớ như phát điên thế này hả?”.
“Ý cậu là… anh ấy thích tớ?”, gương mặt nhăn nhó của Tiểu Ly nở nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương dưới ánh nắng.
“Tớ không nói, tự cậu nói”, Tần Tang dịch chân bạn sang bên, ngồi xuống mở máy tính ra, “Đồ mê trai, đi rửa chén đi”.
Trước khi ngủ, Tần Tang tắm tinh dầu, Tiểu Ly lằng nhằng đòi chui vào chung bồn tắm với bạn.
“Tang Tang, cái anh chàng Tần Tống kia… cái người nhảy chung với cậu hôm đó, cậu còn nhớ không?”.
“Ừ”.
“Cậu có thích anh ta không?”.
“Không”.
Tiểu Ly “ồ” lên một tiếng. Cũng đúng, người như Tần Tống, ngoại hình thì đẹp, bình thường nhìn thì thấy giống công tử nhà giàu, thỉnh thoảng cũng trẻ con. Nhưng có lúc lại thấy gian tà, có cảm giác giống thiếu niên ma đạo. Tang Tang chắc chắn không thích kiểu đó.
“Tở muốn đến chỗ mẹ ở vài ngày”, Tần Tang bỗng nói. Nghe Tiểu Ly nhắc tới Tần Tống, cô lại nhớ đến Lý Vi Nhiên, bỗng nhiên thấy phiền muộn.
“Chừng nào về? Tớ cũng muốn về”, nhà An Tiểu Ly và nhà mẹ Tần Tang cùng ở trong một tòa chung cư dành cho giáo viên, nên hai người mới chơi với nhau từ lúc nhỏ.
“Mai tớ về, ở một tháng”, cô gối đầu lên tấm khăn bông dày đặt cạnh bồn tắm, mệt mỏi nói. “Một tuần” của Lý Vi Nhiên như một quả bom hẹn giờ khiến cô hoảng loạn.
Cô biết không thể trốn tránh, càng trốn càng mập mờ, nhưng cứ vô thức muốn bỏ chạy. Tình cảm và lý trí đối với người đã yêu đủ mà nói, thật vô nghĩa.
Nghe nói con người nuôi dưỡng một thói quen thường phải tốn một tuần lễ, thế thì cô muốn vứt bỏ một thói quen vừa nghiện phải, một tháng cũng đủ rồi chăng?
Thành phố R.
Diệp Thụ dạy xong về nhà, trên bàn đã có ba món mặn một món canh, cạnh bà là cô con gái đã lâu không gặp.
“Đến rồi à?”, bà cười, rửa tay ngồi xuống ăn cơm.
“Con ở đây một quãng thời gian được không?”, Tần Tang gắp một miếng cá vào chén, khẽ hõi.
“Sao vậy?”, Diệp Thụ vén tóc ra sau tai, thử một miếng cá, hỏi gọn.
“… Muốn quên một người”, giọng Tần Tang không che giấu nổi vẻ buồn bã.
“Ừ”, Diệp Thụ húp một miếng canh, vị rất ngon, bà hài lòng nhướng môi, “Buổi tối phải giúp mẹ dạy lớp tự học”.
“Vâng”.
“Ăn nhiều lên”.
“Vâng, mẹ cũng vậy”.
Hai mẹ con cúi đầu lặng lẽ ăn, gương mặt nhìn nghiêng gần như giống nhau khuất sau làn hơi nóng nghi ngút, cùng lãnh đạm như nước.
Lúc đi học ghét nhất là cấp ba, như bóng tối trước bình minh, đen thẫm một màu, đưa tay không thấy năm ngón. Đến năm 12, những môn mới đã học xong, ngày nào cũng kiểm tra – bình giảng, lặp đi lặp lại vô số lần, nhìn tờ giấy trắng mà chỉ buồn nôn.
Nhưng một khi thời gian trôi qua thì điều khiến con người hoài niệm nhất cũng chính là những năm cấp ba – quãng thời gian rất rõ ràng, thân mật, trong sáng, không nuối tiếc, vô tư vô lự, cả đời chỉ có quãng thời gian đó.
Tần Tang nhìn những học sinh lớp 12 đang cúi đầu gặm bút làm bài, lặng lẽ cười. Cô chỉ phụ trách phát đề kiểm tra khi tiếng chuông vào học vang lên, tan học lại thu bài về là được. Họ làm bài, cô xem sách.
Công việc đơn giản và lặp lại, cuộc sống trở nên rất đơn giản.
Nếu có thể đơn giản mãi như thế thì hay biết bao.
“Cô Tiểu Tang… Cô Tiểu Tang!”.
“Hử?”, một cô bé nhỏ con ngồi phía trước rụt rè gọi cô mấy tiếng, cô mới nghe thấy, “Sao vậy?”.
“Di động của cô…”, cô bé chỉ vào túi xách cô đặt trên bục giảng.
“Xin lỗi nhé! Các em cứ tiếp tục làm bài!”, cô cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng ra khỏi lớp.
“Chào anh”.
Chào anh – hai chữ nhẹ nhàng dịu dàng, vượt qua đoạn đường mấy chục kilomet, trong tích tắc chạm vào trái tim ai đó. Tai ngưa ngứa, tim mềm đi.
“Anh là Lý Vi Nhiên”, giọng anh cũng vô thức dịu lại.
B