
Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Tác giả: Thái Trí Hằng
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341424
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1424 lượt.
iện mình biết nghe theo lẽ phải, lại không đến nỗi tỏ ra không có chút chủ ý nào.
Tôi hiểu rất rõ vai trò của mình, vì vậy ngay từ khi câu chuyện bắt đầu đã thường xuyên diễn vai kẻ lắng nghe.
Trừ những lúc có người nói với tôi và thêm dấu chấm hỏi ở cuối câu, tôi mới mở miệng ra trả lời.
Đương nhiên, để các cô em khoá dưới kia không nghĩ rằng tôi thẹn thùng, lúc nào tôi cũng gắng hết sức giữ nụ cười mỉm trên môi.
Cũng may là sự tồn tại của tôi dường như không quấy nhiễu đến câu chuyện của họ, ba cô nàng chuyện trò rất rôm rả.
Không phải là họ coi tôi như không khí, mà bởi họ đều rất thoải mái tự nhiên, không cảm thấy gò bó gượng ép gì khi tôi ở đó.
“Hôm nay Hiếu ăn mặc thế kia, bạn không thấy tò mò à?” Người đẹp số 6 ngoảnh sang thì thầm hỏi tôi.
“Ừm …” Tôi do dự giây lát, đoạn thấp giọng trả lời: “Nói thực lòng, có.”
“Mình cũng rất tò mò,” Người đẹp số 6 vẫn thì thầm, “bạn hỏi thử xem.”
“Bạn có thể tự hỏi mà.”
“Mình và Muỗi Con đều hỏi rồi, nhưng câu trả lời của nó mỗi lúc một khác.”
Người đẹp số 6 che miệng, giọng lại càng thấp hơn: “Mình muốn biết nó sẽ trả lời bạn như thế nào.”
“Tuân lệnh.”
“Tuệ Hiếu, thật ngại quá…” Tôi quay đầu hướng ánh mắt về phía cô bé mặc áo len cổ lọ màu đen. “Anh thắc mắc không hiểu tại sao hôm nay em lại mặc áo len cổ lọ vậy?”
“Mặc như vậy có vấn đề ạ?” Tuệ Hiếu trả lời.
“Với thời tiết như lúc này, thì áo len cổ lọ có vẻ hơi quá dày.
“Vì em đang để tang.”
“Xin lỗi.” Tôi hơi lúng túng.
“Không sao đâu,” Tuệ Hiếu nói. “Em vừa thất tình, muốn để tang cho mối tình vừa qua đi đó thôi.”
“Anh Bình đừng nghe nó nói bậy,” Muỗi Con bỗng chen miệng vào. “Nó vẫn đang yêu đương thắm thiết lắm.”
Muỗi Con bật cười khúc khích, Tuệ Hiếu cũng nhìn tôi nở một nụ cười tinh nghịch.
“Quả nhiên,” Người đẹp số 6 lại thì thào nói với tôi.
“Hả?”
“Hiếu trả lời mình khác hẳn.”
“Em ấy mặc gì quan trọng lắm sao?”
“Chỉ là mình rất thắc mắc thôi. Hôm qua nó còn mặc áo cộc tay cơ mà.”
“Mình cũng lấy làm thắc mắc. Vừa nãy trọng điểm câu hỏi của mình là cổ lọ, chứ không phải màu đen.”
“Vậy bạn đoán là tại sao?”
“Ờ…” Tôi nghĩ ngợi giây lát. “Tối qua em ấy có hẹn hò với bạn trai không?”
“Có. Vả lại còn về rất muộn nữa.”
“Quả nhiên.”
“Là...?”
“Mình nghĩ mục đích em ấy mặc áo cổ lọ, chỉ là để che đi vết hôn trên cổ thôi.” Tôi che miệng, cố hạ giọng xuống thấp nhất có thể.
“Hả?” Người đẹp số 6 bất giác cao giọng lên, rồi lại lập tức thì thầm: “Thật không đấy?”
“Bạn có thể thử quan sát xem.”
“Quan sát cái gì?”
“Nếu lần sau Tuệ Hiếu hẹn hò về còn muộn hơn nữa, bạn có thể quan sát xem hôm sau em ấy có đeo mặt nạ không.
Người đẹp số 6 đột nhiên bật cười thành tiếng, làm Muỗi Con và cô bé mặc áo len cổ lọ màu đen Tuệ Hiếu để ý.
“Chị Huệ Đình,” Muỗi Con nói, “có chuyện gì mà cười thế?”
“Đưa tai cho chị mượn.” Người đẹp số 6 đứng lên ngả người về phía trước, vừa cười vừa thì thầm vào tai Muỗi Con. Muỗi Con cũng vừa nghe vừa khúc khích cười, cuối cùng thì cười phá lên.
“Thì ra là vậy hả, Tuệ Hiếu.” Muỗi Con chăm chú nhìn vào cổ áo màu đen của Tuệ Hiếu.
“Cái gì mà thì ra là vậy?” Tuệ Hiếu dường như chẳng hiểu gì cả.
“Không có gì.” Muỗi Con vươn tay ra chạm vào cổ áo Tuệ Hiếu. “Trong này nóng, kéo cổ áo xuống một chút đi.”
“Không cần đâu.” Tuệ Hiếu vội vàng ngửa người ra sau, tránh né bàn tay của Muỗi Con.
“Quả nhiên,” Người đẹp số 6 nói với tôi, không thèm hạ giọng xuống nữa.
“Quả nhiên gì thế?” Tuệ Hiếu hỏi.
“Lẩu một người ở đây quả nhiên rất ngon,” Người đẹp số 6 đáp.
“Chị này!” Tuệ Hiếu kêu lên một tiếng.
“Chị Huệ Đình nói đúng lắm, lẩu ở đây quả nhiên rất ngon,” Muỗi Con cũng hùa theo.
Sau đó cả Muỗi Con và Người đẹp số 6 đều bật cười.
Dựa trên quy luật đa số của nền chính trị dân chủ, tôi cũng chỉ đành cười theo.
Tôi phát hiện ánh mắt Tuệ Hiếu đang chuyển về phía mình, liền nói: “Anh cũng thấy lẩu ở đây ăn rất ngon.”
“Được rồi,” Muỗi Con cuối cùng không nhịn được nữa, “Tuệ Hiếu, cổ cậu bị tớ cắn cho một phát, để lại vết, nên mới mặc áo cổ lọ để che đi phải không?”
“Bị cậu cắn?”
“Tớ là Muỗi Con mà.”
“Tớ không bị muỗi cắn.” Tuệ Hiếu lắc lắc đầu.
“Ồ…” Giọng Muỗi Con kéo dài ra, trên gương mặt liền nở một nụ cười mờ ám.
“Ồ cái gì chứ.” Tuệ Hiếu lườm Muỗi Con một cái.
“Cậu chỉ phủ nhận chuyện muỗi cắn, không phủ nhận dấu vết, cũng không phủ nhận chuyện che nó đi.” Muỗi Con cười cười. “Kết luận là: trên cổ cậu có dấu vết, nhưng không phải do muỗi gây ra, vả lại, cậu còn muốn che giấu nó với chúng tớ.”
“Muỗi Con, em lợi hại lắm.” Người đẹp số 6 cười cười. “Chị tự hào vì em.”
“Không dám, không dám,” Muỗi Con nói, “Chị cũng nên tự hào về Tuệ Hiếu nữa.”
“Tại sao?”
“Tuệ Hiếu cố chịu nóng, cũng chỉ vì che đi dấu vết tình yêu nóng bỏng, để khỏi làm tổn thương đến bà cô già đến giờ vẫn chưa có ai theo đuổi là em đây, tình cảm ấy thực sự quá vĩ đại.”
“Đúng thế,” Người đẹp số 6 lại nói. “Hiếu, chị cũng tự hào vì em.”
Sau đó Người đẹp số 6 và Muỗi C