Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cá Voi Và Hồ Nước

Cá Voi Và Hồ Nước

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341430

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1430 lượt.

ng biển lớn.
Người đẹp số 6 sẽ đứng ở bờ bên kia xa tít tắp, nhìn về một nơi càng xa hơn.
“Anh tiễn em ra sân bay nhé?” tôi hỏi.
Nàng chỉ “ừm” một tiếng, không nói năng gì.
Hôm ấy là đầu tháng Mười, Người đẹp số 6 phải lên chuyến bay lúc 8 giờ sáng ở sân bay Đào Viên đến Osaka. Sau đó từ Osaka đến Detroit, rồi từ Detroit đến Chicago.
Năm rưỡi sáng lên taxi từ Đài Bắc đến sân bay, tôi đi tiễn nàng.
Trên xe taxi, tôi và Người đẹp số 6 đều không biết nên nói gì, bầu không khí xung quanh vừa tĩnh lặng lại vừa kỳ dị.
Nếu nói những lời lưu luyến bịn rịn, không may để súng cướp cò, biến thành những lời sầu muộn liên miên, tôi sợ lái xe sẽ nổi da gà khắp người mà không còn hơi sức đâu đạp phanh xe.
“Trước đây em đi Mỹ bao giờ chưa?” Cuối cùng tôi cũng phá tan bầu không khí im lặng.
“Em mới đi Mỹ một lần,” nàng đáp.
“Thế tốt rồi,” tôi nói, “em đi nhiều hơn anh một lần rồi đấy.”
Sau đó chúng tôi lại chìm vào im lặng, cho đến lúc xuống taxi.
Lấy số ghế, gửi hành lý xong xuôi, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay.
Chúng tôi kiếm một chỗ ngồi xuống. Tay phải cầm quyển hộ chiếu kẹp thẻ lên máy bay, Người đẹp số 6 không ngừng vỗ vỗ vào lòng bàn tay trái, phát ra những tiếng bập bập nho nhỏ có quy luật. Tôi bỗng cảm thấy âm thanh ấy rất chói tai.
“Cái sân bay này hình như càng lúc càng nhỏ,” tôi nói.
“Thật sao?”
“Sân bay phải nhận rất nhiều luồng sức mạnh,” tôi nói, “sự thương cảm lúc tiễn người đi, niềm hân hoan lúc đón người về, hai luồng sức mạnh này vô cùng to lớn, vả lại không lúc nào ngừng trên khắp sân bay này. Sức mạnh của sự thương cảm sẽ làm sân bay nhỏ lại, còn sức mạnh của niềm hân hoan sẽ khiến sân bay lớn lên.”
“Thế tại sao sân bay Đào Viên lại càng lúc càng nhỏ?”
“Ở sân bay bình thường thì hai luồng năng lượng này cân bằng nhau, có bao nhiêu thương cảm sẽ có bấy nhiêu hân hoan bù lại. Vì những người ra đi đều sẽ trở về.” Tôi ngừng lại giây lát, rồi tiếp lời: “Nhưng sân bay Đào Viên thì khác.”
“Khác thế nào?” nàng hỏi.
“Sân bay Đào Viên này, bao giờ cũng là người rời khỏi Đài Loan nhiều, người trở về Đài Loan ít, năng lượng của sự thương cảm lớn hơn năng lượng của niềm hân hoan. Lâu dần lâu dần, sân bay Đào Viên sẽ mỗi lúc một nhỏ hơn.”
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Em sẽ trở về.”
“Anh
“Tú Cầu.”
“Ừ. Người đẹp số 6.”
“Chúng ta cất công vất vả đến đây để thảo luận về kích cỡ sân bay à?”
“Không,” tôi nói, “chúng ta đến đây để tạm biệt.”
Người đẹp số 6 cuối cùng cũng thôi dùng quyển hộ chiếu vỗ vào lòng bàn tay, chầm chậm đứng lên.
Tôi cũng đứng lên, theo nàng đi tới cầu thang.
“Còn nhớ gió mùa thu thế nào không?” nàng hỏi.
“Còn nhớ.” Tôi gật đầu.
“Anh nhắm mắt lại đi.”
“Có thể không nhắm không?”
Nàng gật đầu, hai cánh môi khẽ cong lên, thổi nhẹ một làn hơi lên mặt tôi.
“Người đẹp số 6.”
“Ừ. Tú Cầu.”
“Em nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, tôi cũng lặng lẽ nhìn nàng.
Tôi đoán cả hai chúng tôi đều đang kìm nén một thứ, hơn nữa còn rất thành công nữa.
Nàng quay người bước lên thang máy, rồi lại quay mặt hướng
Thang máy chầm chậm đưa nàng lên trên, trái tim tôi từ từ trầm xuống.
Khi lên tầng hai, bước chân nàng hơi loạng choạng một chút.
Nàng vẫy vẫy tay, rồi xoay người lần thứ ba, ánh mắt tôi chỉ kịp chớp lấy bóng lưng ấy trong khoảng khắc.
Tuy nước mắt có thể kìm nén, nhưng bi thương thì không.
Trái tim tôi nhất định đã chìm xuống đáy biển sâu vào khoảnh khắc máy bay cất cánh, dẫu thế nào cũng không sao kéo lên nổi.
Tôi thử rất nhiều cách hòng kéo trái tim rời xa đáy biển, tiếc rằng đều không có tác dụng.
Về sau, tôi lựa chọn phương pháp tiêu cực là chạy trốn, chẳng hạn khi ngồi xe điện không đi qua lối ra số 6, gặp số 9 cũng không được, bởi chỉ cần tôi nhìn ngược, sẽ biến thành số 6 ngay.
Người đẹp số 6 đi được hai tháng, cũng là lúc mùa đông vừa đến, tôi đột nhiên chợt nhớ ra chữ ký trên diễn đàn của mình thuở trước.
“Mùa đông đến rồi, mùa xuân còn xa lắm không?
Mùa xuân sắp về, mùa hạ sẽ chẳng còn xa xôi;
Nếu mùa hạ chẳng còn xa xôi, mùa thu cũng sắp tới;
Mùa thu đã sắp tới, thì bước chân của mùa đông cũng gần rồi.
Giờ tính sao đây?
Cứ mùa đông đến chết sao?”
Tôi rất lo lắng tâm trạng mình sẽ cứ đắm chìm trong mùa đông cho đến cht, bèn quyết định đến những chốn đông người náo nhiệt.
Tôi đến chợ đêm Thanh Đại, vì Người đẹp số 6 không thích chỗ nào quá đông người, bởi vậy đến nơi có nhiều người sẽ không làm tôi tức cảnh sinh tình.
Nhưng khi nhìn thấy quầy bán tiết vịt cay, tôi lại buộc miệng thốt lên: “Người đẹp số 6 chắc chắn rất thích.”
Khoảnh khắc ấy, cả người tôi đều sững lại, sau đó một nỗi buồn vô cớ bỗng trào dâng.
Tôi biết Người đẹp số 6 sẽ quay về, tôi biết thời gian ba năm cứ gắng gượng chờ đợi rồi sẽ qua, nhưng tôi rất yêu Người đẹp số 6.
Tôi thật sự rất yêu Người đẹp số 6, tôi thật sự rất yêu nàng.
Chỗ này đông người quá, có lẽ tôi nên dùng đại từ ngôi thứ hai “em” để gọi Ng