
Tác giả: Thái Trí Hằng
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341418
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1418 lượt.
ười đẹp số 6.
Anh thật sự rất yêu em.
Anh thật sự thật sự rất yêu em.
Sau khi phát tiết hết tình cảm ở chợ đêm Thanh Đại, tôi đoán mình đã thoát ra khỏi đáy biển.
Sau bận ấy, tôi càng dồn hết tâm sức vào công việc hơn, đó là toàn bộ cuộc sống của tôi từ khi Người đẹp số 6 ra đi.
Người đẹp số 6 sẽ trở thành một chú cá voi lớn hơn nữa, vì vậy, tôi cũng phải trở thành một vùng biển rộng lớn hơn.
Không biết Người đẹp số 6 ở Chicago có ổn không?
Ở Chicago, tôi chỉ biết cái tay chơi bóng rổ tên là Jordan, nhưng anh ta lại không quen tôi.
Tuy có thể liên lạc bằng điện thoại di động, nhưng phải làm thủ tục mở khóa chiều gọi đi quốc tế trước, phí tổn quá cao mà cũng không thỏa đáng.
Người đẹp số 6 đã mua một cái di động ở Mỹ, nhưng chủ yếu chỉ để liên lạc trong nước Mỹ thôi.
Vì vậy, phương thức liên lạc của tôi và Người đẹp số 6, tiện lợi và rẻ tiền nhất, vẫn là MSN và e-mail.
Lên diễn đàn cũng được, nhưng tôi đã rất hiếm lên diễn đàn, Người đẹp số 6 thì gần như là chẳng lên nữa.
Tuy rằng thỉnh thoảng có thể dùng MSN hay e-mail nói chuyện với Người đẹp số 6, nhưng tôi vẫn thường xuyên cảm thấy cô đơn.
Khi đó, vì Người đẹp số 6 mà đã tự nguyện đến Khu công nghệ cao Tân Trúc, giờ nàng đi rồi, tôi lại muốn về miền Nam.
Quê nhà và bọn Lại Đức Nhân, Ruồi đều ở miền Nam, nếu về miền Nam có lẽ tôi sẽ thoải mái hơn phần nào.
Có điều tình hình không cho phép, tôi chỉ có thể ở đây mà tiếp tục tiến bước.
Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình trên không chạm trời, dưới không chạm đất, giống như nét gạch ngang ở giữa chữ “ ” vậy.
Khoảng hơn năm tháng sau khi Người đẹp số 6 đi Mỹ, tôi nhận được thư nàng gửi về qua địa chỉ công ty.
Đó là thư viết tay, có dán tem, có đóng dấu bưu điện.
Giữa thời đại e-mail, tin nhắn bay vèo vèo này, thư tín rốt cuộc còn có thể đóng vai trò gì?
Ngày Người đẹp số 6 gửi thư là lúc hoa chuông đang nở rộ, nhưng lúc tôi nhận được thư, hoa chuông lại đã héo tàn.
Người đẹp số 6, khi mưa tạnh trời xanh, ánh dương chan hòa tỏa chiếu lên người em, em nhất định sẽ biến thành cầu vồng.
Xin em chớ nên hoài nghi.
Tôi muốn lên diễn đang gửi thư cho nàng, giống như tin thăm hỏi từ bờ biển quê hương.
Ngộ nhỡ sau này không gặp mặt nữa, ấn tượng cuối cùng về em trong anh, sẽ là bóng lưng ấy.
Tôi viết xong thư, sau đó gửi cho sixbeauty.
Tuy không biết đến lúc nào nàng mới đọc lá thư ấy, nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày nàng đọc được nó.
Sau đó, cứ khoảng hai tuần tôi lại lên diễn đàn một lần, muốn biết nàng đã nhận được thư hay chưa?
Nhưng hòm thư của nàng vẫn luôn ở trạng thái có thư mới, ngày tháng đăng nhập cũng không hề thay đổi.
Khoảng thời gian này lại thường gặp sexbeauty trên diễn đàn, những lúc ấy, tôi hay gửi tin nhắn cho cô ta.
Không ngờ sau khi Người đẹp số 6 đi, người nói chuyện với tôi nhiều nhất, lại là sexbeauty.
Mùa thu lại đến.
Tôi lên diễn đàn, nhưng phát hiện ra ID sixbeauty đã không còn tồn tại nữa.
Hơn một năm Người đẹp số 6 không đăng nhập vào diễn đàn, vậy nên ID đã bị xóa.
Đối với tôi, điều này gần như có ý nghĩa rằng, Người đẹp số 6 đã biến mất.
Tú Cầu và Người đẹp số 6 trên diễn đàn quen nhau vào mùa thu, bắt đầu và kết thúc cũng giống như mùa thu.
Không biết lẳng lặng bắt đầu tự bao giờ, cũng không hiểu đột ngột kết thúc khi nào.
Xuân hạ thu đông mỗi mùa đều có cảnh sắc riêng, mỗi mùa đều có những hồi ức khi tôi và Người đẹp số 6 bên nhau.
Những hồi ức ấy có lẽ không giống nhau, nhưng đều rực rỡ sáng lòa, vì vậy Người đẹp số 6 nhất định là cầu vồng rồi.
Khi các mùa luân phiên thay đổi, tôi chỉ càng thêm nhớ nhung Người đẹp số 6.
Có lúc nỗi nhớ giống như một lưỡi dao sắc, đâm vào lồng ngực tôi đau nhói.
Tôi bất giác muốn hỏi: bao giờ tôi mới được gặp lại Người đẹp số 6 đây?
Khi bạn nghe một học sinh tiểu học nói sau này cậu ấy muốn làm nhà du hành vũ trụ, bạn có cười cậu bé ấy không biết tự lượng sức không?
Không, bạn sẽ cảm thấy hân hoan.
Khi bạn nghe một học sinh trung học nói sau này cậu ấy muốn làm nhà du hành vũ trụ, bạn có cười cậu ấy không biết tự lượng sức không?
Không, bạn sẽ cổ vũ cậu ấy hãy cố lên.
Khi bạn nghe một sinh viên đại học nói sau này cậu ấy muốn làm nhà du hành vũ trụ, bạn có cười cậu ấy không biết tự lượng sức không?
Có lẽ không, có lẽ là nửa tin nửa ngờ.
Khi bạn nghe thấy thằng tôi của bây giờ nói sau này muốn là nhà du hành vũ trụ, bạn có cười tôi không biết tự lượng sức không?
Nhất định là có, vả lại có khi còn khuyên tôi đừng nghĩ nhiều quá, thậm chí còn mắng thẳng vào mặt tôi: đừng có mơ!
Tôi của hiện tại chẳng thể nào tạo hình gì được nữa, bộ dạng trong tương lai đại để cũng sẽ thế này, không thể biến thành gì khác
Tôi chỉ có thể tận dụng một chút sự co dãn còn sót lại, gắng sức làm việc.
Tôi chưa bao giờ quên mình phải hấp thu thật nhiều nước, phải trở thành biển lớn.
Nhưng tôi lại cảm thấy thân thể mình hơi khô cạn, tựa hồ như đang dần mất đi từng