
Tác giả: Thái Trí Hằng
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341407
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1407 lượt.
m sau đến phỏng vấn trực tiếp.
Tuy hôm sau là ngày bão Phượng Hoàng đổ bộ vào Đài Loan, nhưng tôi vẫn cắp ô đến Đài Nam.
Trên đường mưa to gió lớn, cái ô bị tốc ngược lên mấy lần, khó khăn lắm tôi mới đến được tòa nhà công ty ấy.
Tôi vuốt vuốt mái tóc ước đẫm nước mưa, chỉnh lại quần áo, rồi ôm theo tâm trạng nơm nớp lo sợ bước vào bên trong.
Quy mô công ty này chắc không phải nhỏ, đang thiếu nhân viên ở bộ phận tư vấn, công việc chủ yếu là phụ trách duy tu quản lý máy tính của tất cả các bộ phận trong công ty, ngoài ra còn kiêm luôn quản trị mạng.
Ông chủ hạ mức lương xuống rất thấp, còn chưa bằng một nửa lương trước đây của tôi.
Khi tôi đang nghĩ xem có nên chấp nhận hay không, ông ta đã trưng ra cái vẻ mặt muốn làm hay không thì tùy.
Tôi nghiến răng, gật gật đầu, nói mấy câu kiểu có thể đi làm bất cứ lúc nào gì gì đó.
Bước ra khỏi công ty bắt đầu từ ngày kia sẽ trả lương cho tôi, bên ngoài mưa gió vẫn tơi bời.
Tôi giương ô, gắng sức tiến vào trong mưa gió, nhưng mới đi dược vài bước, cái ô đã bị gió thổi bung ra.
Cơn bão này gọi là bão Phượng Hoàng, bên vệ đường vừa khéo cũng có một hàng cây phượng.
Tuy dưới đất có một vài lá hoa rơi rụng, nhưng trên cây vẫn còn lá xanh mơn mởn, hoa phượng đỏ rực cành.
Người đẹp số 6 nói không sai, phượng là loài cây hạnh phúc, hoa đỏ lá xanh lúc nào cũng ở bên nhau.
Tuy mắt kính đã bị nước mưa làm cho mờ mịt trước, tôi vẫn cố đưa mắt nhìn xung quanh, hình như không có ai.
Cho dù có người, có lẽ cũng chỉ cúi đầu rảo bước cho nhanh, chắc chẳng ai buồn chú ý đến tôi; mà gió lớn thế này, có kêu gào cứu mạng cũng chưa chắc có người nghe thấy.
Đứng giữa mưa gió khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi, tôi bèn quỳ gục xuống, rồi khóc òa lên.
Người đẹp số 6, xin lỗi em, anh cố hết sức rồi.
Có lẽ anh đã làm sai ở đâu đó, nhưng anh không hề biết, anh chỉ biết mình phải cố gắng.
Người đẹp số 6, lượng thứ cho anh, anh thật sự đã rất cố gắng.
Tuy anh không thể trở thành biển lớn, nhưng em nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Được rồi, không sao cả, tôi phải đứng lên làm lại từ đầu thôi.
Tôi còn rất nhiều việc phải làm, việc gấp trước mắt là phải thuê được nhà ở Đài Nam trước đã.
Tôi thuê một căn hộ hai phòng rộng khoảng 56 mét vuông, trong phòng còn có một cửa sổ hình bán nguyệt. Lúc xem nhà, chủ nhà cứ thao thao bất tuyệt tán phét về cái cửa sổ hình bán nguyệt này.
“Hình dạng này giống như thắt lưng trên quan phục của quan văn thời cổ đại, cũng giống như cánh cung kéo căng của quan võ.”
Hai tay ông ta vẽ một vòng tròn từ rốn sang hai bên, rồi lại làm động tác như sắp bắn cung.
“Ai thuê căn nhà này, nhất định có thể được cả văn lẫn võ, văn võ song toàn.”
Tốt nhất là được như thế.
Từ thời đại học đến giờ, tôi luôn ở những chỗ chật hẹp, có lẽ chính vì vậy, tôi mới không thể nào thành biển rộng mênh mang.
Tuy rằng không gian 56 mét vuông này thực sự quá lớn cho một mình tôi, nhưng có lẽ sống ở chỗ rộng rãi một chút, tôi sẽ trở nên to lớn hơn cũng không chừng.
Mà tiền thuê phòng rẻ hơn so với những gì tôi tưởng tượng rất nhiều, cứ như thể chỗ này đã từng xảy ra án mạng hay có ma quỷ quấy phá gì vậy.
Vì vậy tôi bèn thuê căn hộ này.
Từ đây đi xe máy đến công ty mới, áng chừng mất khoảng 15 phút, vậy là rất gần.
Công việc mới ngoài việc lương rất thấp ra, thì đại khái cũng không có gì đáng bắt bẻ cả.
So với công việc trước đây, áp lực của công việc hiện giờ rất nhỏ, nhưng cũng vì thế mà chẳng có cảm giác thành công gì hết.
Nếu bạn hỏi tôi: tại sao lại làm công việc này?
Vấn đề này nếu hỏi Quách Đài Minh(25), Bill Gates, Lâm Chí Linh, Azumi Kawashima(26), đáp án đều không giống nhau.
25. Chủ tịch hãng Foxconn, một trong ba người giàu nhất Đài Loan.
26. Một diễn viên phim cấp III rất nổi tiếng của Nhật Bản.
Đáp án của tôi có lẽ khá là đơn giản: vì đây là một công việc có lương.
Lại Đức Nhân và Ruồi gọi tôi đi ăn mấy lần, nhưng lần nào tôi cũng thoái thác nói là có việc bận.
Không hiểu tại sao, tôi có cảm giác lúc này mình rất hèn hạ, không muốn để họ trông thấy bộ dạng này. E-mail của tôi cũng là e-mail của công ty cũ, giờ đã nghỉ việc, hòm thư ấy cũng không còn tồn tại nữa.
Còn MSN, tôi cũng định đổi sang dùng account khác.
Đối với Người đẹp số 6, MSN, e-mail, điện thoại di động, thậm chí cả địa chỉ, tôi đều đã biến thành một con người khác.
Tôi chỉ còn ID trên diễn đàn là không đổi, nhưng ID trên diễn đàn của Người đẹp số 6 từ lâu đã không còn nữa rồi.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, mấy năm nay tuy rất ít lên diễn đàn, nhưng tôi vẫn nhớ thi thoảng đăng nhập vào một chút. Vì vậy ID của tôi vẫn không bị xóa, mà tôi cũng không muốn để ID showball ấy bị xóa mất.
Có lẽ vì biệt danh Tú Cầu này, là mối gắn kết duy nhất giữa tôi và Người đẹp số 6, nên tôi thủy chung vẫn không nỡ bỏ đi.
Nếu nỗi nhớ Người đẹp số 6 lên đến độ tột đỉnh, tôi sẽ đi ngắm biển.
Xem biển lớn là như thế nào.
Biển và sân bay giống như nhau, đều hứng chịu những luồng năng lượng rất lớn.
Những người y