
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134849
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/849 lượt.
y không có thời gian vậy thì sáng mai.”
Ánh mắt hai mẹ con giao nhau rồi rời đi, mẹ anh rời khỏi đình trú mưa để lại những người không liên quan trong cái đình này, họ tiếp tục dùng đủ vẻ mặt khác nhau đánh giá Thời Nghi. Châu Sinh Thần nắm tay cô: “Chúng ta đi.”
Dù cho cô đã có chuẩn bị thì vẫn lúng túng như cũ.
Quần áo chăm chút như vậy, cuộc gặp mặt chờ đợi lo lắng không yên lại kết thúc qua loa, điều này Thời Nghi chưa từng nghĩ tới.
Sau đó hai người lại lên xe rời khỏi nơi ấy, từ biệt thự cổ nồng đậm cảm giác lịch sử đi vào thành phố hiện đại.
Hai người ăn cơm trưa trong một căn phòng có cửa sổ gần hồ trên lầu hai.
Cô không ăn gì nhiều chỉ uống trà nóng, nhìn anh ăn.
Càng tiếp xúc nhiều thì càng có thể nhìn ra, từ nhỏ anh được dạy bảo cực kì tốt.
Thậm chí tư thế tay cầm đũa, thói quen gắp đồ ăn cũng vô cùng chặt chẽ cẩn thận. Trong quy củ có chút tùy ý, điều này e rằng chính là tính cách của anh khiến nó trở thành như vậy.
“Tôi tưởng rằng trước đó tôi đã nói với em phản ứng của bà, em sẽ làm tốt công tác chuẩn bị,” Châu Sinh Thần nhấp một ngụm trà, tùy ý nói, “ít nhất khiến bản thân sẽ không buồn như vậy.”
Cô cười xấu hổ: “Em không ngờ tới mẹ anh sẽ bài xích em như thế.”
“Chuyện tôi đính hôn trong mắt bà là một chuyện vô cùng quan trọng, hơn nữa bắt đầu từ lúc tôi mười mấy tuổi đã chọn một số ứng viên thích hợp để làm vợ tôi,” Anh khẽ dựa vào ghế, lời lẽ rất nghiêm túc, “một người đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng từ mười mấy năm trước nay lại phát hiện ra rằng cuối cùng nó chẳng có chút tác dụng nào, mất mát là điều khó tránh.”
Cô bừng tỉnh, chẳng trách ánh mắt mẹ anh nhìn cô, có nghi vấn cũng có mất mát.
Tuy nhiên mười mấy năm trước đã bắt đầu chọn vợ cũng thực sự là lần đầu nghe thấy.
“Bác chọn ra một số, sau đó sẽ cho anh lựa chọn cuối cùng à?”
Anh nhấp một ngụm trà, có ý bỏ qua câu hỏi này.
Cô cúi đầu thầm nghĩ, tại sao anh lại cứ có thân thế khiến người khác khó có thể tiếp cận vậy.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mới coi như xứng với anh.
“Vẫn còn giận à?” Anh hỏi cô.
Thời Nghi hé miệng muốn cười nhưng không cười lên, chỉ đành nói đùa: “Không hề, chỉ là hiếu kì người nhà anh có thể để anh chọn vợ của mình như thế nào.”
“Rất hiếu kì?”
“Hơi hơi,” cô cố ý làm khó, “nếu như anh chịu nói cho em, nói không chừng em thấy thú vị sẽ không giận nữa.”
Dường như anh đang suy nghĩ: “Nếu như em có thể vui lên thì có thể suy nghĩ để em biết.”
Anh lập tức nghiêng đầu, gọi chú lái xe trung niên đứng đợi ngoài cửa nào nói gì đó.
Chú lái xe không kìm nổi nụ cười, khó hiểu nhìn Thời Nghi.
Lâu sau chú lái xe quay lại mang theo một quyển vô cùng dày và nặng mới lấy từ nhà tới. Thời Nghi mở ra xem, quả nhiên là giới thiệu nhân vật vô cùng tường tận. Có lẽ người chuẩn bị quyển sách này không thích cảm giác ảnh chụp rõ nét phối với chữ viết nên đều là những bức họa thủ công.
“Thật sự là có người chịu đem con gái in vào trong này cho anh xem sao?” Cô mở ra như vậy cũng thấy không được tự nhiên, thực sự không dám tưởng tượng Châu Sinh Thần cầm cái này, bên cạnh còn có người hỏi anh có hảo cảm với ai.
“Đều là những nhà có quan hệ nhiều đời với nhà họ Châu Sinh.”
Cô ừ một tiếng, ngại không dở tiếp nữa: “Anh thực sự giống tướng
quân, vương hầu ngày xưa, quy củ cưới vợ phức tạp như vậy.”
Tuyển chọn con gái nhà có điều kiện, xứng với ngày sinh tháng đẻ, phương thức vô cùng chính thống.
Nhưng nếu xuất hiện ở thế kỉ hai mươi mốt thì có huyền diệu quá không?
Anh phải có gia đình như thế nào mới có thể khiến cho những thiên kim tiểu thư này cam tâm tình nguyện tặng ảnh chứ. Tuy Thời Nghi đã từng nghe nói bây giờ có rất nhiều công ty gia tộc đều có gia đình to lớn của mình, mà con gái sẽ luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, sinh ra là vì hôn nhân môn đăng hộ đối.
Tuy cô nghe tin vỉa hè những cũng hiểu rằng hôn nhân môn đăng hộ đối như thế, điều cần nhất là sức hút của tài sản.
Cô nghĩ càng nhiều thì càng muốn nhìn anh.
Châu Sinh Thần ngược lại lại chuyển ánh mắt đến tay cô: “Hai cái nhẫn này có vừa tay em không?”
Thời Nghi dùng tay khẽ xoay chiếc nhẫn, thành thực trả lời: “Hơi rộng một chút, nhưng mà sẽ không bị rơi ra đâu.”
Anh gật đầu.
“Sao thế?”
“Đại để biết được kích cỡ của em, lúc chọn nhẫn đính hôn sẽ không xảy ra sai sót.”
Cô ngạc nhiên với tuổi tác của cô gái này, nhìn cô ấy vẫn chưa mất đi sự mập mạp thời thiếu nữ, chắc là chưa tới hai mươi tuổi.
Lòng cô yên lặng, có thể nghe thấy tiếng tim cô đang đập chầm chậm.
Châu Sinh Thần mỉm cười.
Bỗng nhiên cô nghe thấy bên ngoài cửa phòng có tiếng giày giẫm lên sàn nhà bằng gỗ. Số lượng phòng riêng của tầng này không nhiều vì thể số người tiếp đãi cũng có hạn, cả bữa ăn chỉ nghe thấy đôi ba lần có tiếng bước chân đi lại như vậy.
Mà lần cuối cùng này, bước chân chầm chậm dừng lại ngoài cửa.
Trong đầu cô nảy ra từ “con trai” rồi nhanh chóng quét mắt nhìn hai người. Nhìn có vẻ là hơn kém nhau