80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cốt Cách Mỹ Nhân

Cốt Cách Mỹ Nhân

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134854

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/854 lượt.

u như theo những lời anh đã nói là “cần đính hôn với một người,” rốt cuộc là vì sao cần.
Cô không hiểu mà suy nghĩ câu hỏi này.
Không biết cô và anh, phải làm một đôi vợ chồng chưa cưới như nào.
Châu Sinh Thần thấy cô giống như xuất thần thì cũng không làm phiền cô, anh quen ở một mình nên đương nhiên cũng quen không làm phiền người khác.
Đến khi cuối cùng nhìn thấy có kiến trúc xuất hiện thì đồng thời cũng nghe Châu Sinh Thần nói: “Dần dần em sẽ hiểu, không phải tôi đang nghi ngờ em, những cái này đều là một chút trình tự cần thiết.” Anh nói lạnh lùng nhưng chậm rãi, ngữ khí không có gì đặc biệt nhưng hiển nhiên là vì để cho cô thoải mái hơn một chút. Thời Nghi quay đầu lại cười với anh: “Dần dần anh cũng sẽ hiểu, con người em rất độ lượng, thường thì chuyện nhỏ đều sẽ chẳng tức giận.”
Xe dừng trước một biệt thự vô cùng cổ xưa, trước cửa có người đứng hầu.
Lúc anh xuống xe, đưa áo khoác cho cậu thanh niên đứng hầu ngoài cửa, tay cầm ô quay người nhìn Thời Nghi rồi làm một tư thế khoanh tay: “Như thế này có được không?”
Cô gật đầu, cảm thấy hai người đúng thật là giống đang diễn kịch.
Châu Sinh Thần hơi cúi người, hạ thấp độ cao cô bước ra từ trong xe, Thời Nghi đưa một chân ra ngoài giẫm lên nền đất ướt, nhanh chóng khoác lấy cánh tay anh. Cô mặc sườn xám dài tay, anh lại mặc áo sơ mi mỏng manh, cách hai lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia.
Cô suy nghĩ lung tung mà đi khoảng mấy chục bước rồi mới chăm chú nhìn toàn bộ nơi này.
Tuy rằng là biệt thự cổ nhưng thoát nước cực kì tốt.
Mưa lớn như vậy nhưng trên cả đường đi đều không hề bị đọng nước.
“Từ nhỏ anh sống ở đây à?” Cô mờ mịt đánh giá cảnh vật ven đường.
“Trước mười bốn tuổi có ở một thời gian,” Anh nói, “thời gian không lâu.”
Cô gật đầu.
Do anh nói đã từng ở đây nên nhất thời cảm thấy biệt thự cổ dưới màn mưa này có thêm ba phần thân thiết.
Thường xuyên gặp phải những người đi qua vội vàng, nhưng đều là đi qua từ cửa bên, đường nhỏ, nhìn thấy Châu Sinh Thần đều dừng bước, cúi người, người ở xa thì không lên tiếng, người ở gần thì chào một tiếng cậu cả. Thời Nghi nghe một từ huyền diệu như vậy liền liếc anh, nhưng anh lại vô cùng lạnh nhạt, đa phần đều chẳng phản ứng gì.
Chỉ nói với cậu thanh niên dẫn dường, trực tiếp đi gặp bà chủ.
Châu Sinh Thần lúc ở sân bay vội vội vàng vàng, Châu Sinh Thần ở Thanh Long tự thỉnh thoảng nói cười, Châu Sinh Thần ở Thượng Hải có vẻ thần bí đều không có chút liên quan gì đến con người này hiện nay.
Cho đến khi hai người đi vào đình trú mưa, có người cẩn thận giúp bọn họ lau sạch vết nước trên giày thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Trong đình trú mưa vốn có mười mấy phụ nữ trung niên và các cô gái đều đang khẽ cười, đang nói chuyện, đến khi bọn họ bước vào thì đều đứng dậy rất tự nhiên hoặc là ngồi nghiêm túc hơn.
Tất cả ánh mắt đều mơ hồ dừng trên người cô.
Mà Châu Sinh Thần cũng chẳng hàn huyên với bất kì ai, dường như anh chẳng quen biết bọn họ vậy.
Chỉ có người phụ nữ ngồi trên ghế mây ở góc phía Tây Bắc không hề có chút thay đổi nào.
Đơn giản chỉ nhìn dáng vẻ, tư thế ngồi, Thời Nghi đại khái đã đoán ra, người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ vô cùng đoan chính này là mẹ của Châu Sinh Thần. Cùng với lúc cô suy đoán thì người phụ nữ kia đã lên tiếng: “Cô này là?”
“Cô ấy chính là Thời Nghi.” Châu Sinh Thần giữ lấy bàn tay khoác tay mình, nắm nhẹ.
Vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có chút không hiểu lắm.
Thời Nghi nghe thấy tim của mình đập dữ dội trong lồng ngực, nó bất an, thấp thỏm.
Mẹ Châu Sinh Thần nhìn cô mấy giây, chậm rãi nở nụ cười nhẹ: “Cô Thời Nghi, chào cô.”
“Bác gái, cháu chào bác ạ.” Cô nói.
Giọng nói điềm đạm, nhẹ nhàng đi vào tai mỗi người.
Cô khiến bản thân cười một cách vô cùng khiên tốn, tiếp nhận ánh mắt đánh giá của mẹ anh.
Tiếng mưa rất lớn phủ lên bầu không khí hiện tại.
Không biết tại sao cô cảm thấy mẹ anh không hề đơn giản “lạnh nhạt” như anh đã nói mà là thực lòng không thích cô.
Những chuyện kế tiếp cũng đã kiểm chứng cho cái sự thật này.
Mẹ của Châu Sinh Thần chỉ vô cùng nhã nhặn hỏi cô đã ăn trưa chưa, sau khi biết Thời Nghi vẫn chưa ăn liền tự nhiên nhẹ nhàng nói: “Cô Thời Nghi, rất xin lỗi. Mấy ngày Thanh minh này cũng là ngày hàn thực của nhà họ Châu, sẽ không đốt lửa nấu ăn nên ta không giữ cháu lại ăn trưa, để con trai ta tận tình tìm một nơi thích hợp ở Trấn Giang chiêu đãi cháu có được không?”
Lệnh đuổi khéo khách rất uyển chuyển.
Cô hoàn toàn không có sự lựa chọn, chỉ thuận theo mà gật đầu, nói cảm ơn bác.
Rồi nhìn mẹ anh được người bên cạnh đỡ lấy đứng lên từ ghế, dù bận bịu nhưng vẫn ung dung cuốn lại áo choàng: “Xin lỗi cô Thời Nghi.” Bà vẫn cười, sau khi gật đầu với Thời Nghi thì vỗ nhẹ tay phải của Châu Sinh Thần: “Sau khi đưa cô Thời Nghi về thì đến nói chuyện với mẹ, lâu ngày không gặp mẹ con ta đều xa lạ mất rồi.”
Giọng nói của Châu Sinh Thần không có bất cứ tình cảm nào: “Tối nay con có thể sẽ không về.”
“Nếu như tối na