Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cốt Cách Mỹ Nhân

Cốt Cách Mỹ Nhân

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134857

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/857 lượt.

mười ba mười bốn tuổi, Châu Sinh Thần giống như thấy được suy nghĩ của cô, buồn cười nói: “Nó là em trai anh.”
Lúc anh nói cậu bé kia không có chút khác thường nào.
Nhưng hai cô gái khác rõ ràng yên lặng một lát nhưng nhanh chóng nói đến chuyện khác.
Cô gái tên Đường Hiểu Phúc nghe có vẻ đây là lần đầu tiên tới Trấn Giang.
Cực kì không quen với biệt thự cổ đó nên khó tránh khỏi oán giận, đêm ngủ cứ sợ có yêu ma quỉ quái xuất hiện. Châu Văn Phương không đồng tình: “Nếu như em là chị thì sẽ ỷ vào việc có bầu mà đi khỏi chỗ chết tiệt này.”
“Chị đã viện cớ này rồi, nếu không tế tổ thì sẽ không ở đây nữa, sợ sẽ có bề trên mắng.”
Châu Văn Phương khẽ thở dài: “May mà bốn năm một lần chứ nếu hay ở cái chỗ ấy, em thực sự sẽ điên mất.”
Châu Sinh Thần nghe một lúc thì ánh mắt liền di chuyển tới mặt hồ ngoài cửa sổ, giống như ngắm mưa lại giống như xuất thần.
Thời Nghi nhìn anh, đoán xem anh sẽ nghĩ gì.
Bỗng nhiên anh quay đầu lại nhìn cô.
Cái nhìn quá trực tiếp, cô không kịp tránh, đành chớp chớp mắt cười ngượng ngùng: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Báo cáo thí nghiệm ban sáng mọi người gửi đến không được lí tưởng lắm,” Anh trả lời qua loa, “Anh nghĩ phương pháp thí nghiệm của bọn họ chắc là xảy ra sai sót.” Cô ừ một tiếng, lại hỏi chủ đề nói chuyện mà cô không hiểu.
Thời Nghi à, đáng đời mi tẻ nhạt.
Anh cười dịu dàng, tiếp tục nói: “Vì thế anh muốn nhanh chóng kết thúc chuyện ở đây rồi trở về Tây An, nếu không thì anh sợ rất cả công việc thời gian trước đều sẽ đổ xuống sông xuống biển.”
Cô gật đầu, nhớ đến dáng vẻ mặc áo blouse thí nghiệm của anh.
Cực kì sạch sẽ và nghiêm cẩn.
Trên đường về nhà cô hỏi anh cậu bé kia có phải là em trai anh không?
Châu Sinh Thần lắc đầu: “Đúng ra mà nói, Tiểu Nhân là em họ tôi, là con trai của chú.”
“Thế cậu bé sao cũng mang họ Châu Sinh?”
“Lúc tôi năm tuổi bố tôi qua đời, họ Châu Sinh chỉ còn một mình tôi,” Anh nói, “vì gia nghiệp nhà Châu Sinh, chú tôi đã thừa kế họ Châu Sinh vì thế Tiểu Nhân con trai của chú cũng mang họ Châu Sinh giống tôi, nhưng nhất thiết phải làm con thừa tự của mẹ tôi. ”
Cô gật đầu. Quan hệ phức tạp quá.
“Sau khi tôi đính hôn thì coi như thuận lợi trưởng thành. Chú và Tiểu Nhân đều sẽ đổi họ.”
Quan hệ phức tạp quá.
Thời Nghi theo lời nói của anh phác thảo ra gia đình ấy.
“Mẹ anh chỉ có mình anh à?”
“Còn có em trai và em gái sinh đôi,” Ánh mắt của anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng, “đáng tiếc tính tình đều kì quái, trước nay không về nhà tế tổ. Sau này có cơ hội em sẽ thấy hai đứa.”
Châu Sinh Thần đưa cô về nhà, lúc hai người tạm biệt nhau ở cửa cô muốn hỏi anh tiếp theo phải làm những gì nhưng do dự muốn nói lại thôi. Cô không biết sau sự phản đối rõ ràng của mẹ anh, sự việc sẽ phát triển đến tình trạng gì.
Đèn màu cam vàng không có chút độ ấm nào nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Cô không nỡ về, anh cũng không lập tức rời đi.
Dáng vẻ lúc này của hai người, thực sự giống như đôi nam nữ hẹn hò cả ngày, lúc tạm biệt lưu luyến không muốn rời.
Anh hỏi cô: “Kế hoạch của bố mẹ em bao giờ thì rời khỏi Trấn Giang?”
“Khoảng ngày kia.”
Anh hơi trầm ngâm: “Nghi lễ đính hôn được tôi sắp xếp ở Thượng Hải một tháng sau có khiến họ khó chịu không?”
“Thượng Hải?” Cô thốt lên, “Không phải Trấn Giang?”
Nói xong liền hối hận vô cùng.
Giống như thực sự là vội vàng không đợi nổi vậy.
Anh cười: “Thời gian không kịp, hơn nữa buổi chiều em cũng nghe em họ với chị dâu tôi nói, tế tổ bốn năm một lần mới tới nơi này, vì thể không cần thiết phải ở đấy.”
Cô vâng một tiếng.
Cô không yên tâm lắm, do dự hỏi anh: “Ý kiến của mẹ anh, thực sự là không quan trọng à?”
“Trong chuyện này chỉ có ý kiến của một người phụ nữ đáng giá tiếp thu,” Hiếm khi anh đùa, “chính là em.”
Phương pháp giải thích rất thoải mái, ngữ khí cũng rất ung dung.
“Tôi tặng cái này cho em chính là thể hiện cho lập trường của tôi, những người khác đều không thể có quyền can thiệp,” Anh giơ tay, dùng ngón tay chạm vào dây chuyền vàng trước ngực cô, thuận theo vòng cung nắm lấy chiếc khóa vàng: “Mỗi người mang họ Châu Sinh, khi sinh ra đều sẽ làm cái này, bên trong sẽ có ngọc khắc ngày sinh của tôi.”
Tay anh ở trước ngực cô.
Hai tay của Thời Nghi nắm chặt sau lưng, thậm chí căng thẳng đến mức hơi dùng sức. Ngẩng đầu muốn nói chuyện nhưng đột nhiên đụng phải đôi mắt đen như mực, tuy ánh lên ánh đèn nhưng vẫn sâu không đoán được.
Cô nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô.
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Trước khi đính hôn thứ này sẽ tặng cho vợ chưa cưới. Mà em nhận nó, danh phận cũng đã được định rồi. ”
Hai bàn tay sau lưng cô đã nắm tới có cảm giác đau.
“Em cần đeo mỗi ngày không…”
“Không cần,” Anh không nén nổi cười, “nhận lấy nó là được rồi.”
Anh nói xong thì buông cái khóa vàng ra.
Cô thở phào.
Thực ra anh đã nhìn ra sự căng thẳng của cô từ lâu, buồn cười nói: “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Cô xoay người mở cửa.
Quay đầu lại nhìn thì anh đã vào thang máy. Thân hình cao lớn.