
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134931
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/931 lượt.
ng biết nhiều cô càng cảm thán truyền thống của gia đình anh.
Thế gia hiển hách nhưng cũng là dòng dõi thư hương.
Đứa trẻ được giáo dưỡng như vậy rất khó tưởng tượng được sẽ hiến thân cho nghiên cứu khoa học hiện đại. Thời Nghi nhớ đến đôi anh em song sinh hơi kì quái anh từng nhắc đến, sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Hơn hai mươi ngày trôi qua, hiện tại đã vào tháng năm, ban đêm trong thành phố cũng không còn lạnh nữa, thời tiết vô cùng dễ chịu.
Anh giúp cô mở cửa sổ xe, cô lắc đầu rồi đóng cửa sổ lại.
Có lẽ do trên xe có chú Lâm, có lẽ là đã lâu không gặp, có chút xa lạ nên cô thậm chí ngại nói chuyện với anh trước mặt người thứ ba. Sự ăn ý của ba cuộc điện thoại hàng ngày không còn xót lại chút nào chút gì.
Thậm chí anh ngồi bên cạnh cô, động tác hơi cử động cánh tay cũng sẽ bị khuếch đại vô hạn.
Đến khi Châu Sinh Thần đưa cô đến ngoài cửa nhà, không còn người ngoài nữa Thời Nghi mới thăm dò hỏi anh: “Vào nhà em ngồi một lát nhé?”
“Có muộn quá không?”
“Em muốn pha thuốc cảm cho anh,” Cô thấp giọng nói, tuy nhiên trong thang máy trống trải giọng nói vẫn nghe thấy rõ ràng, “khoảng hai mươi phút, tối đa là nửa tiếng.”
Châu Sinh Thần cười: “Chỉ là tôi không hiểu rõ chừng mực vì chưa từng một mình vào nhà của phụ nữ.”
Rất thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta buồn cười.
Thời Nghi khẽ cười nhạo anh: “Không phải anh nói anh rất thích Ngô ca sao? Sao có thể …. Như vậy–”
“Nhàm chán như vậy?” Anh sáng tỏ.
“Hơi hơi,” Thời Nghi nghĩ đến lý luận phái thí nghiệm của anh, “em muốn hỏi một câu hỏi.”
“Hỏi đi.”
“Anh nói, chúng ta…ừ… là một phương hướng nghiên cứu của anh,” Cô nhìn anh, “nếu như phương hướng nghiên cứu sai thì làm sao?” Ý cười của Châu Sinh Thần đậm dần: “Tôi nhớ em học khoa Trung văn, ngành văn học nghệ thuật?”
Cô gật đầu, không hiểu câu hỏi của anh.
“Cho nên em có một quan niệm sai.”
Thời Nghi càng nghi hoặc: “Quan niệm sai gì?”
“Bản thân phương hướng nghiên cứu không hề có sự khác biệt đúng sai.”
Thời Nghi gật đầu, tỏ ý anh nói tiếp.
“Chỉ có phương pháp thí nghiệm mới có thể xảy ra sai sót.”
“Vậy… nếu như phương pháp thí nghiệm đã sai rồi thì sao?”
“Phương pháp đã sai thì đổi phương pháp khác, tuy nhiên phương hướng nghiên cứu sẽ không thay đổi.”
Nghe có vẻ rất có sức thuyết phục.
Nhưng sự so sánh của những lời nói này, nói đến lại là chuyện giữa bọn họ.
Sự thực bọn họ là một đôi sẽ không thay đổi. Nếu như có bất cứ sai sót nào vậy thì đổi phương thức qua lại khác.
Cô đã hiểu ý của anh.
Từ trước đến nay Thời Nghi đều tưởng rằng sức mạnh của chữ viết có thể mê hoặc lòng người nhất, nhưng lúc này đây từ trong đôi mắt mang ý cười của Châu Sinh Thần, cô nhìn thấy phương thức càng mê hoặc lòng người hơn. Cô khẽ cười: “Khoa học kĩ thuật không chỉ là lực lượng sản xuất đứng đầu mà cũng là… ngôn ngữ tốt nhất.”
Cô xoay chìa khóa mở cửa ra.
Do liên quan đến thời gian làm việc nên cô chuyển ra khỏi nhà bố mẹ, sống một mình đã ba bốn năm. Trong nhà ngoài mấy người bạn thân ra thì chưa từng có người ngoài đến chứ càng đừng nói đến đàn ông. Trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết con gái ở một mình, Châu Sinh Thần ngồi trên sô pha, ra sức nhìn không chớp mắt.
Do cảm giác mệt mỏi của cảm cúm nên anh dựa vào sô pha, ngồi có vẻ tùy ý hơn. Cánh tay đặt một bên, ngón tay chạm vào chiếc gối lông dài. Uhm, xúc cảm… rất đặc biệt.
Thời Nghi pha cho anh một gói thuốc đông y chữa cảm.
Cô bưng ra đưa cho anh, anh nhận lấy nhấp thử, vẫn còn rất nóng.
“Các cụ có câu xuân mặc ấm, trời thu lạnh,” cô lấy một cái ghế lông thấp, nhìn giống như một cái ghế đẩu nhỏ ngồi trước mặt anh, “mùa xuân đừng vội vàng mặc quần áo mỏng, mười ngày nay thời tiết thay đổi phức tạp rất dễ bị cúm.”
Cô nói rất nghiêm túc.
Châu Sinh Thần thực sự mặc không nhiều, chỉ có áo sơ mi mỏng và quần dài.
Đêm khuya như vậy ống tay áo sơ mi còn xắn tới khuỷu tay, căn bản không giống người ốm.
Anh cúi đầu uống ngụm nhỏ nước thuốc: “Chỉ là cúm thôi, dựa theo định luật uống thuốc hay không thì bảy ngày sẽ khỏi.”
“Đây là thảo dược trị cảm lạnh,” Thời Nghi chỉ ra cho anh thấy, “nếu là triệu chứng cảm lạnh thì đến ngày mai cơ thể anh sẽ chuyển biến tốt.”
Anh nhướng mày: “Tốt thế cơ à?”
“Đương nhiên.”
Thời Nghi thấy anh bán tín bán nghi, không nhịn nổi cười: “Có phải anh nghĩ em tìm cớ để anh vào nhà không?”
“Lời của tôi cũng không phải là từ chối,” Giọng nói của Châu Sinh Thần do bị cúm nên hơi khàn nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy dễ nghe, “là thận trọng. Về yêu cầu đính hôn là do tôi làm quá đường đột, cho nên muốn qua lại chậm một chút.”
Cô không ngờ anh sẽ trả lời nghiêm túc như vậy.
Cô có phần thiếu từ ngữ.
Không ngờ anh lại cười: “Có muốn nghe lời nói thật không.”
Lòng hiếu kì của Thời Nghi nổi lên, gật đầu.
“Thật ra tôi rất muốn vào.”
Cô ngạc nhiên còn anh đã cúi đầu tiếp tục uống cốc thuốc nóng bỏng miệng bỏng tay kia.
Kết quả lúc anh ra về thì thực sự xấp xỉ nửa tiếng sau. Thời Nghi phát hiện ra cô và anh tiếp