XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cốt Cách Mỹ Nhân

Cốt Cách Mỹ Nhân

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134938

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/938 lượt.

xúc càng lâu thì sẽ càng ngày càng đúng giờ. Cô đi dép lê đưa anh đến thang máy, tay trái Châu Sinh Thần đút trong túi quần, tay phải nhấn thang máy. Lúc thang máy ở ra, anh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, dùng mu bàn tay chặn cửa thang máy, nhìn cô: “Lần này tôi trở về là vì em lọt vào vòng đề cử giải thưởng.”
Thời Nghi giật mình, mơ hồ nhớ ra dường như Mỹ Lâm đã nói chuyện này.
“Vì thế anh đến xem trao giải?”
“Gần như vậy,” Anh rút tay trái ra giúp cô kéo áo khoác sát vào, “thời gian còn lại dùng để chuẩn bị nghi thức đính hôn.”
Động tác thân mật bất thình lình nhưng lại làm rất tự nhiên.
Cô vẫn vì “đính hôn” gần trong gang tấc mà đi vào coi thần tiên, còn anh đã buông tay ra.
Sau đó khẽ vỗ lên cánh tay cô: “Em nhanh về đi.”






Mẹ mỉm cười: “Làm nghề lấy lòng thiên hạ, có tiếng tăm cũng là người khác nâng đỡ. Chẳng thấy cái gì tốt cả.”
Lúc anh ra khỏi nhà Thời Nghi thì cũng đã là 12:45
Ngẩng đầu nhìn lên tầng mười hai nơi có nhà cô. Ở vị trí đang sáng đèn này thì chắc cô đang tắm trong phòng tắm. Đầu lưỡi vẫn còn vị thuốc chua đắng, ban nãy nhìn cô đem ra, anh thực sự rất muốn nói rằng do lúc mười mấy tuổi uống quá nhiều thuốc Đông y nên từ lâu đã kháng lại mùi vị này rồi.
Nhưng mà rất khó từ chối, không phải sao?
Giống như ở sân bay Bạch Vân Quảng Châu vậy, cô đi chân không đuổi theo anh, lúc cô yêu cầu anh ở lại đợi cô anh cũng rất khó từ chối cô.
Anh nói với chú Lâm: “Xuân mặc ấm, trời thu lạnh, chú Lâm chú đã nghe câu nói này chưa?”
“Lời người dân thường nói, cô Thời Nghi nói cho cậu ạ?”
Châu Sinh Thần không nói gì.
Từ Trấn Giang đến Thượng Hải không được xem như là lặn lội đường xa nhưng cũng tiêu hao chút thể lực, đặc biệt khi anh vẫn còn đang bị cúm. Nhưng không có cách nào khác, hiện nay anh dựa vào quy củ của gia tộc, muốn thuận lợi tiếp nhận mọi chuyện lớn nhỏ của nhà Châu Sinh thì cần phải làm từng bước, phải dựa theo quy củ. Ví dụ như bữa sáng lúc sáu giờ là qui định, nhất định phải ở Trấn Giang.
Tuy nhiên do thói quen dậy sớm của anh nên đổi thành năm giờ.
Anh không cảm thấy gì hết nhưng vào mắt người khác thì chính là quy định hơn một trăm năm đã thay đổi một cách cứng rắn. Nhìn vào chỉ là ăn sáng mà thôi nhưng trong lòng người khác nghĩ lại chẳng đơn giản là ăn một bữa ăn như vậy.
Người đàn ông mười bốn tuổi bước vào cuộc sống nghiên cứu khoa học này, chưa từng quan tâm đến mọi chuyện của gia tộc, đã dùng phương thức im lặng để tuyên bố địa vị của mình.
Anh rút khăn tay caro màu xám từ trong túi quần ra khẽ che mũi lại, tránh mùi phấn hoa trong đình viện, im lặng đi vào trong, không ngừng có người cúi người gọi cậu cả.
Đến khi vào sảnh chính thì người của mười ba bàn đều đã đến gần như đầy đủ.
Anh không quen hết nhưng cũng gật đầu chào hỏi từng người.
Đi tới bàn ngồi xuống, bên cạnh chỉ có Châu Sinh Hành hai bên tóc mai bạc trắng và Châu Sinh Nhân gật gà gật gù, mẹ và những phụ nữ có bối phận cao đều ngồi ở bàn bên cạnh, vẫn là mái tóc túi tỉ mỉ và đôi mắt phượng dài hẹp.
Một bữa sáng yên lặng, buông đũa xuống thì trời mới hửng sáng.
Anh muốn đi nhưng mẹ lại muốn giữ anh lại, sau khi chỉ còn lại anh, chú, Tiểu Nhân và mẹ thì bầu không khí còn lạnh lẽo hơn so với ban nãy.
Từ sau khi mẹ ruột mất thì Tiểu Nhân không thích nói chuyện lắm.
Trái lại lại thân thiết với anh, cầm sách ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh anh để đọc. Đọc đến chỗ không hiểu thì dùng bút khoanh lại rồi đưa cho anh. Châu Sinh Thần cười nhận lấy, tiện tay viết mấy công thức suy luận.
“Tối qua cháu ngủ thế nào?” Chú ân cần hỏi han.
Anh đưa sách lại cho Tiểu Nhân: “Tối qua cháu ở Thượng Hải, không có thời gian ngủ.”
Chú nhanh nhẹn đã bắt đầu nói đủ chuyện to nhỏ trong nhà với anh.
Nhà Châu Sinh đến đời anh, không chỉ là họ nội không theo chính trị thậm chí chi chính cũng bắt đầu cấm, nói là trung hòa thà rằng nói là ở ẩn thì đúng hơn. Mà tổ tông lại có lối suy nghĩ cũ, luôn cho rằng địa vị của thương nhân không cao vì thế người theo nghiệp buôn bán cũng ít.
Chẳng qua là tích lũy hơn hai trăm năm nên cây lá sum xuê, đã trải qua mấy lần đất nước mở cửa và bế quan tỏa cảng, một trăm năm trở lại đây, mỗi khi các ngành mới nổi xuất hiện thì đều vui vẻ giúp một tay, sau đó cũng không nhúng tay kinh doanh mà chỉ làm cổ đông đầu tiên.
Dần dần đã có được của cải như ngày hôm nay. Mong ổn định, không mong có biến chính là giáo huấn của tổ tiên.
Đáng tiếc lần anh trở về này, điều muốn làm chính là thay đổi.
“Cháu nhớ nhà họ Nam không?” Chú cười nói, “mấy năm trước hợp tác với mẹ cháu trên thuyền, đã hùn vốn với chính phủ I-ran thúc đẩy thị trường xe hơi nước đó. Nam Chuẩn rất hào phóng, lại quả rất nhiều, chú bàn bạc với mẹ cháu, quyết định tặng cho vợ chưa cưới của cháu. Ngoài ra, nếu như được thì để con bé theo mẹ cháu ba năm, bắt đầu học quản lý gia đình.”
“Thời Nghi?” Anh hơi trầm ngâm, “Cô ấy không cần thiết.”
Mẹ thản nhiên nhìn anh, “Cưới về thì đều phải bắt đầu học.”<