
Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134940
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/940 lượt.
br>“Cô ấy không hợp.” Anh không nể mặt chút nào.
“Con cũng không hợp nhưng vẫn phải tiếp nhận,” mẹ dịu giọng nói, “nếu con đã chọn con bé thì con bé nhất định hợp. Nếu như con đã phát giác ra con bé không hợp thì vẫn còn kịp đổi một người ngoan ngoãn nghe lời khác.”
“Uyển Nương,” Chú lắc đầu, thử hóa giải tranh chấp giữa hai người, “chú đã xem bức họa của cô gái đó, rất ngoan ngoãn, có lẽ tốt hơn những cô được nuôi nấng từ nhỏ, chuyên học quản lý gia đình. ”
Mẹ cười lạnh nhạt hờ hững.
Châu Sinh Thần cũng không nói gì.
Mẹ mỉm cười: “Làm nghề lấy lòng thiên hạ, có tiếng tăm cũng là người khác nâng đỡ. Chẳng thấy cái gì tốt cả.”
“Cô ấy rất thích hợp với con.”
“Cái lý do này của con rất mỏng manh.”
Anh không tranh luận nữa.
Tiểu Nhân cúi đầu sắp xếp công thức anh đưa cho cậu, khó khăn mãi mới giải được, cất tiếng gọi người dưới, cậu muốn đổi điểm tâm thành Thất phản cao, trà cũng từ “Thần tuyền tiểu đoàn” đổi thành “Ân thi ngọc lộ”. Cậu út nổi danh là tính tình quái gở, lúc bình thường thì thế nào cũng được, lúc không bình thường thì biết cách làm khó người dưới nhất.
Tiểu Nhân nói đổi, ba người lớn đương nhiên sẽ không so đo với cậu.
Nhanh chóng có người bước vào, không một tiếng động thay đổi trà bánh bên tay mỗi người.
Có người giúp việc ở đó, Châu Sinh Thần và mẹ lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lúc anh muốn viện cớ để đi thì Tiểu Nhân nhanh chóng đẩy sách về phía anh. Anh tưởng rằng là đề bài gì, sau khi liếc nhìn thì không khỏi khẽ cười, cong ngón tay gõ vào trán cậu nhóc. Mấy chữ rồng bay phượng múa:
Chị Thời Nghi đó của anh rất thích anh. Điều này em cũng nhìn ra được.
Lễ trao giải thưởng điện ảnh, cô luôn tránh được thì tránh. Đừng nói đến thảm đỏ, đến tham gia cô cũng từ chối hết, mấy năm đầu Mỹ Lâm còn nỗ lực muốn lôi cô đi. Đáng tiếc cô là điển hình của kẻ chẳng có tiền đồ phát triển. Cho nên đến chuyện được đề cử đến cuối cùng mới nói cho cô, dự liệu cô đương nhiên sẽ từ chối tham gia.
Lần này lại vượt ngoài dự liệu của Mỹ Lâm, cô đồng ý luôn.
Đối với Thời Nghi mà nói, lý do rất đơn giản đó là vì câu nói ấy của Châu Sinh Thần.
Cô thậm chí bắt đầu chờ mong vào hôm ấy sẽ cùng anh ngồi ở một góc nào đó xem lễ chúc mừng trên sân khấu, để anh ngồi dưới sân khấu thấy cô được đề cử, thậm chí là được giải.
Trong lễ phục đính hôn Châu Sinh Thần gửi đến có một số thứ không hợp với nghi lễ đính hôn nhưng lại rất phù hợp với lễ trao giải điện ảnh.
Cô nhìn tủ quần áo, thậm chí bắt đầu suy đoán có phải anh đã biết chuyện này từ lâu cho nên mới đưa đến những thứ này?
Cô nghĩ như vậy thì đã không kìm nổi tâm tình vui vẻ.
Chọn tới chọn lui vẫn do dự không ngớt, cuối cùng cô lại ngồi trong tủ quần áo. Kí ức thi nhau ùa về không ngừng, cô nhớ cô của trước kia lần đầu tiên hẹn hò với anh ăn mặc như thế nào. Áo tay rộng vạt đối màu lam, phần cánh tay có vắt thêm dải lụa màu vàng nhạt, còn anh thì sao? Cô không nhớ được. Là nguyên nhân gì mà khiến cô đến cái chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất.
Cô dựa vào phía sau, cả người đều nằm giữa vô số bộ lễ phục, có cái gì đó rất sống động nhưng lại không bắt được.
Thời Nghi, mi lại lo sợ không đâu rồi.
Cô cười, dùng mặt cọ vào vạt lễ phục, bây giờ như vậy tốt biết bao.
Có thể nhìn thấy anh, có thể nói chuyện với anh thì đã rất tốt rồi. Quả thực là tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.
Cô đặc biệt dặn dò Mỹ Lâm sắp xếp cho cô hai chỗ trống.
Đáng tiếc Châu Sinh Thần bỗng nhiên gọi điện tới nói là phải đến muộn một chút, cô chỉ đành nói số điện thoại của Mỹ Lâm cho anh, nếu như anh đến mà lúc đó không lại không tiện nghe điện thoại thì cũng có người đưa anh vào hội trường.
Sau khi xác nhận anh đã nhớ, cô cúp điện thoại, ghé vào ghế của mình nhìn người đến người đi, người hàn huyên, nói chuyện, người bắt tay. “Cười gì đấy? Hiếm khi thấy em vui như vậy.”
Sau khi Mỹ Lâm sắp xếp xong tất cả các nghệ sĩ kí hợp đồng, cuối cùng cũng nhớ ra người đẹp được “nuôi thả” này.
Cô cười, chỉ mảnh giấy trên ghế của mình:
“Thời Nghi.”
Mỹ Lâm gật đầu: “Em không ngồi nhầm, đây là chỗ của em.”
Ngón tay của cô lại chỉ ghế ngồi không có mảnh giấy nào bên cạnh: “Ai đó của Thời Nghi.”
Mỹ Lâm phì cười, xoa mặt cô: “Nhìn cái vẻ mặt này của em có phải là sắp hạnh phúc chết rồi không hả?”
Cô hé miệng cười, sườn mặt dựa vào lưng của ghế trước, vâng một tiếng.
“Người làm nghiên cứu khoa học đó, có thể có mị lực lớn như vậy?” Mỹ Lâm thực sự cực kì hiếu kì với “người ngoài hành tinh” ấy, “nhỡ may hôm nào đấy hai người cãi nhau, có lẽ nào anh ta nhất thời nổi giận khiến em biến mất khỏi thế gian hay không? Ví dụ như là làm chút axit sunfuric đậm đặc gì gì đó ý.”
Thời Nghi buồn cười lườm cô nàng: “Đúng là chẳng có văn hóa, chỉ biết có mỗi axit sunfunric đậm đặc.”
“Em thì biết nhiều.”
“Nhiều hơn chị một chút.”
“Ví dụ như?”
“H2S04.”
Mỹ Lâm ngẩn người: “Đây là cái gì? Nước tiêu xương à?”
“Axit sunfuric đậm đặc,” Cô tự mãn nhìn Mỹ Lâm, “đổi cách nói khác, có phải là rất có vẻ có văn hó