
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134941
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/941 lượt.
ỗ cô, cô nhìn anh, ngược lại Châu Sinh Thần vẫn thoải mái như thường.
Hai người rời khỏi đại sảnh, thậm chí còn có người đang bàn luận.
Nhất là những người ngồi ở hàng ghế đầu tiên đều không ngờ tới, vị khách thần bí đến chỉ vì một diễn viên lồng tiếng. Tuy nhiên suy nghĩ thêm thì với phẩm giá và diện mạo của Thời Nghi nhưng vậy cũng không quá đáng. Có người khẽ hỏi: “Một trong bốn giọng nữ nổi danh của đại lục không ngờ xinh đẹp như thế, quản lý của cô ấy là ai?”
“Mỹ Lâm của Đông Thị,” người thứ hai cười, “Tôi cũng chẳng dám tin trong tay cô ta có loại ngọc bài như vậy, đến hôm nay còn chưa nâng đỡ lên cũng không biết là đợi đến lúc nào nữa.”
“Chờ cái gì?” Người nọ lắc đầu, “Cô đúng là không biết nhìn hàng, sợi dây chuyền phỉ thúy cổ trên cổ cô ấy tối này cũng đủ quay lại một bộ phim Hoàng Kim Giáp rồi đấy. Tôi đoán là do cô ấy không muốn xuất hiện mà thôi.”
Người kia líu lưỡi: “Chẳng trách kiểu quản lý hạng nhất Mỹ Lâm này cũng có thể nhẫn nhịn không nâng cô ấy lên. ”
Thời Nghi không hề biết sự xuất hiện đột ngột của Châu Sinh Thần khiến cô trở thành đề tài nóng hổi trong bữa tiệc chúc mừng.
Có người lén tiết lộ người ngồi ở vị trí đó họ Châu.
Đi sâu hơn nữa thì không ai hiểu rõ bối cảnh của anh.
Lúc bọn họ đi ra thì cũng chưa đến chín giờ.
Khi xe từ gara ra ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều người đợi trước cửa nhà hát. Đèn đuốc sáng chưng, xe qua người lại.
Chú Lâm hỏi có cần đi thử lễ phục không, Châu Sinh Thần không nói gì hết.
“Thử lễ phục?” Thời Nghi hơi kì lạ.
Anh đã cầm số đo tỉ mỉ của cô, đã gửi đến đủ loại lễ phục, thậm chí còn tương tự với phong cách của cô, đều là phong cách cổ không quá lộ liễu. Nhiều như vậy thực sự đã đủ cho mười lần đính hôn ấy chứ, vẫn còn phải thử lễ phục sao?
“Tối nay thấy em mặc bộ váy này cảm thấy rất đẹp,” Anh thản nhiên, “vì thế tạm thời hẹn trước người may bộ lễ phục này, muốn may cho em một bộ mới.”
“Bộ này không tốt sao?”
“Rất tốt,” Anh cười, “Chỉ có điều muốn lúc em đính hôn mặc đồ mới.”
Cô bừng tỉnh.
Mãi đến khi xe ra khỏi Thượng Hải cô mới bắt đầu suy đoán, có phải anh muốn đưa cô về Trấn Giang không. May thay cô nhận ra đường của Trấn Giang không phải là phương hướng đó, ngược lại lại đi đến một trấn nhỏ không biết tên.
Nơi đây không hề giống thành phố lớn cứ đến đêm là đèn đuốc sáng choang, ở đây mỗi nhà chỉ mở một ngọn đèn.
Thời Nghi mặc lễ phục, khoác áo vest của Châu Sinh Thần, xuống xe đi một lát thì tới trước một căn biệt thự nhỏ. Nhìn có vẻ là hộ gia đình chứ không phải là mặt tiền cửa hàng may mặc. Cô nghi ngờ đánh giá xung quanh, lúc này Châu Sinh Thần mới lên tiếng giải thích: “Người nhà này mười mấy đời đều làm may, đến đời trẻ cũng như vậy.”
Thời Nghi nghĩ ngợi: “Đừng nói với em ở đây có nhà thiết kế quốc tế bí ẩn nào đó nhé.”
“Cái này thì không,” Anh cười, “của cải của nhà họ cũng rất nhiều, đã không cần phải may y phục cho người khác nữa, chỉ có điều giáo huấn tổ tiên không thể mất đi thủ công gia truyền nên thế hệ trẻ thích cái này đều có thể đi học khắp nơi rồi trở về kế thừa gia nghiệp.”
“Vì thế Trung Tây kết hợp,” Thời Nghi cúi đầu nhìn lễ phục của cô, “chẳng trách tất cả quần áo anh đưa đến đều rất đặc biệt nhưng cũng cực kì tinh xảo, không giống lễ phục tầm thường. ”
Chú Lâm gõ cửa, không lâu liền có người mở cửa.
Thấy là chú Lâm đều cung cung kính kính chào, ngược lại lại không biết Châu Sinh Thần.
Hai người đi theo vào trong sân, sân không lớn lắm. Đá xanh điêu khắc trên nền đất, cửa đá điêu khắc, tầng lầu không cao ẩn hiện trong rừng cây. May mà từ lâu đã dùng đèn đường phục cổ thay thế đèn lồng, nếu không Thời Nghi thực sự sẽ hoài nghi một nơi nào đó sẽ có cô gái áo đỏ bước ra.
Thời Nghi khẽ nói: “Biệt thự như thế này giống nhà cổ của Giang Nam.”
Châu Sinh Thần nói: “Ý của em là nhà tổ của tôi không giống?”
Thời Nghi lắc đầu, “Nhà anh rộng quá, em cũng không đếm rõ được có mấy khu.”
Anh gật đầu: “Nghe có vẻ giống nhà giàu mới nổi?”
Cô lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không phải là nhà giàu mới nổi, giống như nơi quay phim ma của Hongkong ấy.”
Anh lắc đầu cười: “Nơi đó cũng không thường xuyên có người ở, chỉ có lúc tế tổ mới có người về đó.”
“Bình thường có người trông nom không?”
“Mỗi đời đều sẽ có, cơ bản đều là quản gia nhà nhất tới dưỡng lão,” Anh nói, “nửa là trông coi, nửa là dưỡng già.” Trong lúc hai người nói chuyện thì bà vú đến đón đã vén tấm màn thêu lên: “Ngài Lâm, ngài ngồi đây trước, để tôi đi gọi bà chủ.” Chú Lâm gật đầu: “Nói với bà chủ hôm nay là chính chủ tới muốn tự tay chọn kiểu dáng y phục.”
Bà vú vâng một tiếng rồi đi, không lâu sau liền có người đem trà lên.
Thời Nghi và Châu Sinh Thần vừa mới bưng tác trà lên còn chưa kịp uống liền nhìn thấy có hai người đàn ông và hai người phụ nữ tới, ngoài một bà cụ già ra thì ba người còn lại đều là thanh niên.
Hai người đàn ông, một người mặc trường bào, một người mặc âu phục, người không biết còn tưởng là đã đến một phim trường của bộ phim dân quốc nào đó. Còn cô gái thì