
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134942
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/942 lượt.
a không.”
“Ừ,” Mỹ Lâm có phần thất bại, “cái này hình như là học hồi cấp hai, sao chị lại quên nhỉ?” Cô nàng vẫn lục lọi một lượt công thức hóa học ở trong đầu, bỗng nhiên phát hiện ra mình vác tù và hàng tổng, không ngờ lại nói chuyện hóa học với Thời Nghi.
“Đã nói rồi nhé, tiệc chúc mừng tối nay chị cũng không đi đâu, chỉ có mình chị và em, còn có giáo sư hóa học nhà em đi ăn khuya thôi,” Mỹ Lâm bị lòng hiếu kì dày vò đau khổ, chủ động mời mọc, “chị nhất định phải xem xem, dáng vẻ của anh ta như thế nào.”
“Được,” Thời Nghi nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm, “nếu như anh ấy đến kịp.”
“Chuyện quan trọng như này mà anh ta không đến?”
“Nói không chừng,” Thời Nghi cũng có phần thấp thỏm, “thời gian này anh ấy đều rất bận.”
Nếu như Châu Sinh Thần thực sự không đến, cô chắc chắn sẽ thất vọng, nhưng cô sẽ giận chứ? Thời Nghi giả thiết tình hình này, phát hiện ra cô căn bản sẽ không giận anh. Chỉ có điều cô thực sự không ngờ tới cái giả thiết này của cô sau khi công bố từng giải một đã dần dần trở thành sự thật, anh thực sự không đến.
Thời Nghi có phần mất tập trung, thậm chí lúc khách mời đọc tên cô, cô đứng lên khỏi ghế thì vẫn mất tập trung như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô đến hiện trường nhận giải, cô đi lên từ dưới sân khấu, đi xuyên qua đám đông không ngừng vỗ tay cổ vũ.
Còn có lời trêu đùa và hỏi an ân cần của người dẫn chương trình.
Giải thưởng của diễn viên lồng tiếng cực kì ít, tên của cô rất nhiều người biết nhưng khuôn mặt cô rất hiếm người đã từng thấy. Dưới sân khấu có rất nhiều nữ diễn viên nổi tiếng mà Thời Nghi đã từng lồng tiếng cho. Sau khi cô lên sân khấu, đại đa số đều kinh ngạc vì khuôn mặt xa lạ này lại tương ứng với cái tên quen thuộc ấy.
Cô mỉm cười khiêm tốn, muốn nhanh chóng nhận giải rồi lui xuống.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua hàng ghế đầu tiên, cô kinh ngạc dừng ánh mắt lại.
Đông người ngồi như vậy nhưng đều đã mờ nhạt đi hết.
Chỉ có đôi mắt đen nhánh kia đang nhìn cô, hơi có chút mệt mỏi nhưng lại dường như có ý cười
Người ngồi hàng ghế đầu đều là những tiền bối trong ngành, những diễn viên nổi tiếng nhất và những nhà đầu tư lớn. Châu Sinh Thần lại thản nhiên ngồi ở vị trí trong cùng bên phải, anh mặc áo vest màu xám bạc và quần dài trắng vô cùng giản dị.
Vị trí này hơi chếch nên sẽ không có camera quay đến.
Mà anh vì sợ người khác làm phiền, còn cố ý để trống ghế ngồi phía sau.
Chỉ tiếc anh không hiểu nơi này, đây không phải hội thảo khoa học quốc tế mà anh đã từng đến. Dùng phương thức này để ngồi vị trí như vậy, rõ ràng là sự xuất hiện phô trương. Những người ngồi hàng ghế đầu cùng anh cả tối đều đang suy đoán xem người đàn ông này là ai? Và đến đây vì ai?
Không ai biết đáp án.
Ngoại trừ cô trên sân khấu dường như vì đoạt giải mà căng thẳng đến mức nói không lên lời.
“Vì thế Trung Tây kết hợp,” Thời Nghi cúi đầu nhìn lễ phục của cô, “chẳng trách tất cả quần áo anh đưa đến đều rất đặc biệt nhưng cũng cực kì tinh xảo, không giống lễ phục tầm thường. ”
Khách mời khẽ dùng tay vỗ vỗ vào lưng Thời Nghi.
Cô bừng tỉnh: “Cảm ơn. Cảm ơn quý vị.”
Cô nhận lấy cúp ngọc, do cô đứng nơi được chiếu sáng nhất trên sân khấu nên nhìn mỗi người cũng đều chỉ có thể thấy được đường nét, cô nhìn thấy Châu Sinh Thần khẽ gác chân phải lên chân trái, điều chỉnh lại tự thế ngồi.
“Tôi không phải là một người giỏi ăn nói,” Thời Nghi rất khiêm tốn, “vì thế tôi chỉ nghĩ đến phải nói cảm ơn. Tôi hi vọng có thể tiếp tục lồng tiếng cho mỗi bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, phim phóng sự, những bộ phim dịch của các bạn.”
Anh hơi trầm ngâm, cũng cảm thấy vị trí mình ngồi cũng quá bắt mắt: “Tôi chỉ nói với bọn họ muốn cho em một sự vui vẻ bất ngờ, ngồi ở nơi có thể nhìn rõ em, đây là sự sắp xếp của chú Lâm.”
Cô khẽ cười: “Anh biết chỗ anh ngồi là chỗ nào không?”
“Đại khái đoán ra rồi.” Vẻ mặt của anh có phần không biết phải làm sao.
“Vậy… bây giờ chúng ta đi?”
“Em không cần đợi đến kết thúc sao?”
“Không cần,” Cô lắc đầu, “Em thế nào cũng được.”
Anh là người ngoài cuộc, ở nơi ồn ào như này cô cũng khó chịu thay anh.
Châu Sinh Thần nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nghi hoặc nhìn anh.
“Hôm nay mẹ tôi hỏi tôi, tại sao muốn đính hôn với em.”
Cô vâng một tiếng.
“Tôi nói em rất phù hợp với tôi.”
Do nơi này ồn ào nên hai người đều gần như tiến gần thì thầm vào tai nhau mới có thể nghe rõ được đối phương nói gì.
Lúc anh nói câu nói này, giọng nói ở bên tai Thời Nghi, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp nhàn nhạt. Tai cô hơi nóng, dần dần mặt cũng nóng lên. Cô không ngồi im được nữa, tay khẽ động đậy.
Từ lúc mới ngồi xuống, anh vẫn luôn nắm tay cô.
Cô động đậy, Châu Sinh Thần đương nhiên có cảm giác, anh vẫn mỉm cười, đứng lên đem theo cô im lặng đi về phía cửa bên. Vị trí quá bắt mắt cộng với người đẹp Thời Nghi khiến người ta kinh ngạc nhất đêm nay cũng đủ thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Thời Nghi cảm thấy rất nhiều người đang nhìn về ch