
Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134937
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/937 lượt.
mặc áo phông và váy dài, ôm một tập tranh, cũng coi như có vẻ bình thường.
Cũng chỉ có thời đại đó mới có thể nhìn thấy quần áo Trung Tây xen lẫn như này.
Thời Nghi hơi ngây người, ánh mắt của người đàn ông mặc trường bào lướt qua rồi rơi trên người Thời Nghi: “Tôi đoán vị này chắc chắn là cô Thời Nghi.” Cô gái cười rộ lên: “Phí lời mà, chỉ có cô đây là phụ nữ thì đương nhiên là cô ấy rồi. À, anh ba này, bộ cô ấy mặc là do anh làm, lần này anh hai thắng rồi.”
“Ba đứa bay,” Bà cụ cười khoát tay, “phải tôn trọng khách.”
Bà cụ đi tới thấy chú Lâm đứng một bên liền đại khái hiểu ra thân phận của Châu Sinh Thần, mỉm cười gật đầu: “Cậu cả, già này đã từng gặp cậu lúc cậu bốn tuổi. Nhiều năm qua may cho cậu không ít y phục nhưng vẫn chưa gặp được cậu, không ngờ cặp lại, cậu lại đưa cô dâu tới.”
Châu Sinh Thần đang muốn đứng dậy thì bà cụ đã ngồi xuống trước: “Già này ấy à, chân của già không tốt nên không quy củ gì hết mà ngồi xuống trước vậy.”
“Bà cứ tự nhiên,” Anh cũng không để ý, “Xin lỗi, chúng tôi đến muộn như vậy.”
“Không sao, cậu là nhà khoa học bận rộn mà,” Bà cụ nhìn anh rất tán thưởng, cười nói, “Người thông minh của nhà họ Châu nhiều. Đời trước cũng vậy mà đời sau cũng thế.”
Bọn họ nói chuyện phiếm một lát, bà cụ liền bắt đầu nghiêm túc quan sát Thời Nghi.
Lúc trước tuy Châu Sinh Thần đã đưa một ít số đo nhưng không bằng gặp được người thật, quần áo chung quy phải hợp với người, không chỉ số đo thậm chí là dung mạo khí chất. Đã may y phục cả đời, nhưng thực sự khó gặp được người có dung mạo thân hình tuyệt vời như Thời Nghi nên đương nhiên rất thích. Không chỉ là bà cụ mà mấy đứa cháu cũng giống như nhìn thấy đồ quý, vẻ mặt nhìn Thời Nghi giống như đang nhìn bảo bối vậy.
Đo đạc lại một lần nữa, do Thời Nghi là con gái nên đương nhiên cô gái mặc quần áo thường ngày kia thân cận với cô, thấp giọng nói chuyện với cô về những chỗ nhỏ nhặt của y phục, thậm chí nói đến mức hứng khởi, lấy đủ loại vải vóc rồi bình luận đưa ra ý kiến cho từng loại.
“Thời Nghi, chân cô dài thế,” Cô gái cảm khái, “tôi nhớ tôi có một em họ thi vào trường vũ đạo, yêu cầu chân nhất định phải dài hơn người mười bốn centimet, đại khái thì cô đã vượt qua tiêu chuẩn gần hai centimet.”
Cô cười.
Từ đầu tới cuối ngoại trừ bà cụ chân đi lại không tiện ra thì thực sự không có ai ngồi xuống.
Xem ra bọn họ đều rất kính trọng Châu Sinh Thần.
Trong toàn bộ quá trình Châu Sinh Thần đều ngồi yên lặng bên cạnh.
Cực kì kiên nhẫn. Anh không đọc sách, thỉnh thoảng nói chuyện với bà cụ mấy câu, nêu ra ý kiến của anh khi mấy nhà thiết kế trẻ tuổi hỏi han. Lúc ra về thì cũng đã là hai tiếng sau.
Nơi này cách Trấn Giang không xa, Thời Nghi tưởng rằng có lẽ tối nay cô sẽ ở Trấn giang một đêm.
Nhưng không ngờ Châu Sinh Thần kiên trì đưa cô về Thượng Hải.
Đợi đến khi thấy đèn nhà cô bật sáng anh mới ngồi vào xe.
Nếu không phải là giai đoạn gấp gáp thì anh cũng không muốn lặn lội đường xa đưa cô về như vậy.
Bỗng nhiên anh nói: “Tôi hi vọng cô ấy có thể luôn bình an vô sự.”
Chú Lâm gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, người của nhà Châu Sinh hiện nay đều đang yên lặng đợi chờ ngày đính hôn. Trước khi đó cô Thời Nghi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, bằng không tất cả mọi người đều sẽ nghi ngờ Châu Sinh Hành, ông ta sẽ không làm chuyện hạ sách như vậy đâu.”
Châu Sinh Hành đã nắm quyền hai mươi mấy năm, tâm tư kín đáo, toan tính sâu xa.
Ông ta quả thực sẽ không làm như vậy.
Châu Sinh Thần đợi phòng tắm của cô tắt đèn, sau đó đèn phòng ngủ sáng đèn, anh nhìn đồng hồ theo thói quen.
Lần này dùng 38 phút. Vì thế… thời gian cô quen dùng có lẽ là ở khoảng 25-38 phút.
Nhìn kĩ thì thấy hai hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, đem theo sự mệt mỏi nhàn nhạt, sắc mặt cũng tái nhợt. Thời Nghi nhịn không được đưa tay ra muốn chạm vào trán anh, anh phát hiện ra, hơi ngước mắt lên nhìn cô.
Chú Lâm tiếp tục nói: “Gia quy của nhà Châu Sinh nghiêm ngặt, không ai dám phá vỡ. Cậu chủ yên tâm, Châu Sinh Hành không dám không nhượng quyền.”
Anh đặt tay lên mép cửa sổ xe, nói: “Đi thôi.”
Trong xe không hề bật đèn sáng, chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ.
Rất yên tĩnh.
Anh ngồi bên bàn ăn, cúi đầu nhìn ngôi sao đáng yêu trong sữa, hơi ngây người.
“Em không biết anh có quen ăn cái này không,” Thời Nghi hơi xấu hổ, khẽ le lưỡi, “cũng ngon lắm đấy.”
“Quen.” Anh bật cười.
Cô sợ anh không đủ ăn nên còn cố ý đem hộp ngũ cốc ra.
Châu Sinh Thần cố ý liếc nhìn hướng dẫn sử dụng bên trên: Đồ ăn dành cho trẻ từ 6-12 tuổi.
Anh cười, cúi đầu xúc một thìa sữa và ngũ cốc hình sao cho vào miệng.
Cô kiên nhẫn ở bên.
Nhìn kĩ thì thấy hai hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, đem theo sự mệt mỏi nhàn nhạt, sắc mặt cũng tái nhợt. Thời Nghi nhịn không được đưa tay ra muốn chạm vào trán anh, anh phát hiện ra, hơi ngước mắt lên nhìn cô.
Sự im lặng ngắn ngủi.
Cô không biết nên rút tay về hay là thản nhiên thử nhiệt độ trán anh nữa