
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134939
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/939 lượt.
.
Lúc cô đang lưỡng lự, khó xử thì Châu Sinh Thần đã khẽ tiến đến gần, phối hợp áp lên tay cô.
Cô chạm vào trán anh. Quả nhiên là đang nóng.
“Là sốt nhẹ.” Anh nói.
Cô vâng một tiếng.
Bọn họ nắm tay đều là xảy ra nơi đông người.
Giờ phút này trong phòng ăn yên tĩnh sáng sủa, cô bỗng nhiên chạm vào làn da anh, bàn tay lại có phần hơi run rẩy. May mà rời khỏi nhanh chóng nên anh không phát hiện ra: “Là do sốt vẫn không hạ hay là anh lại bị nhiễm lạnh?”
“Vẫn không hạ.” Anh buông thìa xuống.
Cô trầm ngâm mấy giây.
Anh buồn cười nhìn cô: “Lại muốn pha thuốc cho tôi à?”
“Bây giờ không có tác dụng nữa rồi,” Cô tiếc nuối nhìn anh, “đó là lá tía tô, pha nước uống có thể chống lạnh. Nhưng bây giờ anh đã không phải là sốt đơn giản nữa rồi, lần trước phải để anh uống xong rồi ngủ ở đây một giấc để ra mồ hôi, như vậy sẽ khỏi rất nhanh.” Thời Nghi nói xong, phản ứng thấy từ ngữ của mình cực kì mờ ám, tuy là sắp đính hôn nhưng giữa cô và anh dường như mới có quan hệ nhiều hơn bạn bè một chút.
Nếu thực sự ngủ lại…
Châu Sinh Thần dường như không phát hiện ra sự khác thường, vẫn tiếp tục ăn hoa quả, động tác chậm rãi: “Ngủ một đêm? Có lẽ sẽ không có thời gian ngủ đầy đủ như vậy.”
“Thế bây giờ thì sao?” Bỗng nhiên cô hỏi.
“Bây giờ?”
“Vâng,” Cô nói, “Anh mới ăn xong, tầm hai mươi phút nữa em đưa anh uống một số thuốc hạ sốt rồi ngủ một giấc ở phòng cho khách, sau đó sốt cũng sẽ hạ.” Mắt cô nhìn anh, vô cùng nghiêm túc.
Châu Sinh Thần hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Cũng được, khoảng mấy tháng rồi tôi chưa ngủ ngon giấc nào.”
Lời đề nghị của Thời Nghi là thực sự nghĩ cho anh.
Vì vậy cũng không cảm thấy gì hết, chỉ nhanh chóng dọn dẹp phòng cho khách, vừa đổi chăn đệm sạch vừa nói chuyện câu được câu chăng với anh. Đến khi anh uống thuốc xong, nằm lên giường thì cô liền ra khỏi phòng, dọn dẹp bát đĩa bữa sáng.
Cô chậm rãi rửa bát đĩa trong làn nước mát lạnh.
Trước mắt dường như vẫn là hình dáng anh. Mặt mày thanh tú, khuôn mặt không nổi bật, chỉ có duy nhất sống mũi rất thẳng, lúc nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, giống như vừa nhắm mắt lại liền đi vào mộng đẹp vậy. Thản nhiên như vậy, thậm chí cô có thể cảm nhận được sự tin tưởng hoàn toàn của anh.
Vừa cất xong bát đĩa rửa sạch cô lại nhớ ra thuốc anh uống chắc chắn sẽ ra mồ hôi.
Ngủ dậy thì làm sao đây.
Lẽ nào vẫn phải mặc quần áo ướt mồ hôi?
Suy nghĩ của cô vừa lóe lên liền nghe thấy có người khẽ gõ cửa.
Mở ra thì là chú Lâm, cũng không có quá nhiều lời, chỉ nói đưa quần áo sạch cho cậu chủ. Thời Nghi yên tâm, càng cảm thán sự nghiêm cẩn của anh, bất cứ chuyện gì cũng chuẩn bị ổn thỏa, làm việc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Cô để quần áo vào rổ mây sạch, đẩy cửa phòng đặt vào trong đó.
Thiết kế của căn hộ này cực kì tốt,
Cho dù là phòng ngủ chính hay là phòng cho khách đều có nhà tắm và toilet riêng.
Cô nghĩ không cần cô nhắc nhớ, Châu Sinh Thần ngủ dậy cũng nhất định sẽ đi tắm.
Do Châu Sinh Thần ngủ trong phòng cho khách nên toàn bộ buổi sáng tim của cô giống như đang bay bổng, mãi vẫn chưa rơi xuống, cô lấy đĩa phim rồi xem phim truyền hình. Lúc công việc của cô bận rộn không thể giống như mẹ cô, mỗi ngày đều đúng giờ ngồi trước tivi đợi xem phim bộ được, chỉ có lúc nghỉ ngơi, tìm một số phim thấy thích, xem từ đầu đến cuối, đỡ phải nhớ nhung gì.
Do ánh nắng quá gắt nên chỉ có thể kéo kèm lại, khiến cho căn phòng trở nên mờ tối.
Sợ làm ồn anh nghỉ ngơi nên cô đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào phụ đề, xem đến mê mẩn.
Xem hết tập này đến tập khác, hoàn toàn quên luôn thời gian.
Bỗng nhiên sô pha bên cạnh lún xuống, cô quay ngoắt đầu lại thì thấy anh ngồi xuống đó. Tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên đã tắm sau khi ngủ dậy. Quần dài màu lam nhạt, áo sơ mi trắng, sạch sẽ đến mức giống như một cậu sinh viên chưa rời khỏi trường.
“Sao anh đã dậy rồi?” Thời Nghi tháo tai nghe xuống.
“Không quen ngủ lâu,” Anh nhìn hình ảnh không có tiếng động trong tivi, “Em vẫn luôn xem tivi à?”
Cô gật đầu, thử nhiệt độ trán anh.
May mà hạ sốt rồi.
“Anh không có bác sĩ gia đình sao? Sao bị sốt rồi mà không uống thuốc?”
“Có, tuy nhiên dạng sốt nhẹ này bình thường tôi sẽ khỏi hẳn.”
Cô ồ một tiếng, tai nghe treo trên cổ, nhìn mái tóc vẫn ướt của anh: “Nếu anh không vội đi thì ngồi lại một lát.”
“Không có việc gấp, một tuần này tôi đều sẽ có thời gian bên em,” Anh thả lòng người dựa vào sô pha, “Có thể trước đây đã rất bận, sau khi đính hôn có thể sẽ bận hơn.”
Cô vâng một tiếng rồi nhìn anh.
“Em có lời muốn nói sao?” Anh mỉm cười, giọng nói mệt mỏi, hơi dịu dàng.
“Không có chuyện quan trọng,” Cô cũng nghiêng người dựa vào sô pha, mặt đối mặt với anh, “chỉ là bỗng nhiên hiếu kì tại sao anh làm nghiên cứu khoa học, thực sự là do nghĩ rằng có thể làm gì đó mới tùy tiện chọn sao?”
“Làm một số chuyện có thể có ích đối với người khác,” Anh thực sự nghiêm túc suy nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi của Thời Nghi, “mà làm nghiên cứu khoa học thì người có thể giúp đỡ sẽ nhiều hơn.”
Cô