
Đoán Xem Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu
Tác giả: Hân Như
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1342072
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2072 lượt.
au mày, nhưng anh hiểu không phải tự dưng mà người phụ nữ này lại đánh mất thời gian chỉ để chơi trò ghép hình nên cũng yên lặng. Đại và Phong đều ngồi xuống, bốn người bắt đầu nhanh chóng ghép bức tranh vua sư tử chỉ to bằng bàn tay người lớn lại. Linh, Đại và Phong đều thường xuyên chơi trò này cùng Alex nên chỉ hai phút sau, họ đã ghép được bức tranh một cách hoàn hảo.
Linh mừng rỡ, cô nhẹ nhàng lật bức tranh lên, để lộ ra phần mặt sau của tấm hình.
Ba người đàn ông lập tức há mồm, trợn to mắt nhìn.
- Cái gì vậy – Phong lên tiếng sau khi nhìn thấy những nét bút chì nguệch ngoạc trên mặt sau của tấm hình.
Nhưng rõ ràng, đó là một dãy kí hiệu được vẽ rất thẳng hàng, được vẽ có mục đích chứ không phải trẻ con nghịch ngợm gì. Các kí hiệu bao gồm các thanh ngang, thanh dọc ghép lại với nhau, hầu hết là các hình vuông khuyết cạnh, hoặc hình vuông, hoặc góc nhọn quay sang phải hoặc sang trái. Trong các hình này đều có một dấu chấm tròn.
- Mật mã… – Linh cười mừng rỡ.
Lần đầu tiên sau hơn mười tiếng căng thẳng cô mới nở một nụ cười.
- Mật mã? – Việt kinh ngạc hỏi lại.
- Phải – Linh chậm rãi giải thích. – Tôi thường dùng cách này để dạy Alex học chữ. Đây là loại mật mã dễ nhất và thằng bé thích nhất. Tên của nó là mật mã chuồng bò, hay còn gọi là góc vuông góc nhọn. Tôi không có thời gian để giải thích cách chơi trò này bây giờ, nhưng theo quy luật của góc nhọn mà chúng tôi thường chơi thì chữ này là…
Linh suy nghĩ một chút, sau đó bật thốt ra hai tiếng:
- Thanh Thủy.
- Cửa khẩu Thanh Thủy – Việt cau mày – Ý chị là cháu bé cố ý để lại thông tin này cho chúng ta?
- Tôi nghĩ vậy. Có thể nó đã nghe tên bắt cóc nhắc tới nơi này, nên cố ý muốn báo cho chúng ta.
- Là thật sao? – Việt vỗ vỗ trán có vẻ khó tin – Nó mới chỉ là một thằng bé năm tuổi.
- Mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó có thể nói tới bốn thứ tiếng thông dụng và đã từng đặt chân tới gần 20 quốc gia trong vòng năm năm qua – Phong lạnh lùng nói.
- Sáng nay khi tôi chuẩn bị đồ đi học cho con, rõ ràng chưa có những hình này. Alex cũng chưa bao giờ chơi trò này trên lớp với các bạn, hơn nữa những từ mà chúng tôi thường chơi với nhau đều thuộc một chủ đề nhất định nào đó. “Thanh Thủy” là một khái niệm tương đối lớn so với tầm nhìn của thằng bé – Linh khẳng định nói.
- Tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo. Chúng tôi sẽ lập tức gửi ảnh của cháu bé và thủ phạm lên các cửa khẩu ở Hà Giang, đặc biệt tập trung lực lượng ở cửa khẩu Thanh Thủy.
- Cũng không nên ngoại trừ các cửa khẩu ở những nơi khác nữa – Phong vẫn dặn dò thêm.
- Điều đó là tất nhiên rồi – Việt gật đầu.
- Đi, chúng ta cũng đi thôi – Đại đỡ Linh dậy – Chúng ta lập tức xuất phát đi cửa khẩu Thanh Thủy.
- Đã gần ba giờ sáng rồi. Các anh chị nên nghỉ ngơi một chút, đợi trời sáng rồi hãy đi. Chúng tôi sẽ liên hệ với công an tỉnh bạn và công an ở các cửa khẩu, chuẩn bị đón lõng hắn và sẽ bắt nếu hắn xuất hiện – Việt khuyên.
- Không cần đâu. Chúng tôi sẽ lên đường – Phong lắc đầu, sau đó cùng Đại và Linh đi ra xe riêng của anh.
Anh đưa hai người về nhà Linh trước, sau đó gọi điện cho lái xe của mình để anh ta chuẩn bị. Cuối cùng, chỉ sau đó một giờ đồng hồ, chiếc xe đã tiến thẳng về Hà Giang.
Phong ngồi ở ghế trước, tranh thủ chợp mắt một chút. Vì chiếc xe sẽ đi liên tục không nghỉ nên mọi người phải thường xuyên đổi lái cho nhau, vì thế ai cũng cần nghỉ ngơi. Đại và Linh ngồi ở ghế sau. Linh không còn giữ được tỉnh táo nữa, vừa lên xe là cô đã chìm vào giấc ngủ. Đại ngồi sát về phía cửa, ôm lấy cô, cho cô ngả đầu gối lên đùi mình, lấy áo bông đắp lên người cô. Anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Linh không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi thì trời bên ngoài đã tang tảng sáng, sương mù mờ mịt giăng trắng đường đi. Những chiếc xe khách đi ngược chiều lao qua vun vút, ánh đèn rọi sáng trưng. Cô nhổm người dậy khỏi lòng Đại làm cho anh cũng thức giấc theo. Anh vuốt má cô, khẽ giục:
- Kệ nó, cứ ngủ thêm chút nữa đi. Chúng ta mới tới Tuyên Quang thôi.
Nếu là bên công an gọi thì chắc chắn sẽ gọi cho Phong chứ không phải gọi cho cô. Giờ phút này không còn điều gì quan trọng hơn việc đi tìm Alex nữa nên Đại cũng không ngần ngại mà ngăn cản cô nghe máy.
Cuộc gọi đổ chuông một hồi rồi kết thúc. Sau đó lại tiếp tục đổ chuông lần thứ hai. Là từ quản lý của Cường. Nếu không phải có việc quan trọng thì nhất định anh ta sẽ không gọi sớm thế này. Trong đầu Linh xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ hãi hùng, cô bắt máy.
- Em Linh đây ạ! Có việc gì gấp thế anh?
- Cô đã tìm thấy Alex chưa?
- Bọn em đang đi Hà Giang tìm thằng bé.
- Cô… có thể trở về Hà Nội ngay không? – Do dự một chút, người trợ lý e dè đề nghị.
Nghe giọng anh ta khang khác, Linh cảm thấy dự cảm của mình đã đúng. Cô cắn răng, lắc đầu:
- Bọn em sẽ quay về sớm thôi.
- Cậu ấy… chủ tịch…
- Anh ấy làm sao? – Linh lo lắng hỏi khiến cho cả Đại ngồi bên cạnh và Phong vừa tỉnh giấc cũng phải quay lại nhìn.
- Bác sĩ nói… chủ tịch sẽ không qua khỏ