Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Điều Bí Mật

Điều Bí Mật

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1342063

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2063 lượt.

i hôm nay – Nói tới đây, viên trợ lý nghẹn lại không nói được gì nữa.
- Cái gì? Anh nói là không qua khỏi là sao? Tại sao lại như thế được?
- Tối qua cậu ấy có tỉnh lại một chút. Sau đó biết tin bé Alex bị bắt cóc, cậu ấy lập tức lên cơn co giật, khó thở. Bác sĩ phải cấp cứu cậu ấy mới qua được cơn nguy kịch… Bác sĩ nói gan cậu ấy đã yếu lắm rồi, lại thêm cú sốc làm nhồi máu cơ tim…
Hai bên đều im lặng. Vài giây sau, người trợ lý như đã lấy được hơi nên tiếp tục nói:
- Cậu ấy vừa mới lại tỉnh lại. Cậu ấy rất muốn gặp cô và Alex, nhưng tôi không chắc cậu ấy có thể đợi được qua hết hôm nay. Nếu có thể, tôi xin cô hãy quay về gặp cậu ấy. Tôi xin cô đấy. Ước nguyện cùng của chủ tịch là có cô ở bên khi cậu ấy ra đi…
Giọng người đàn ông ở bên kia đầu dây khàn dần đi, sau đó là tiếng nấc cụt. Rõ ràng là anh ta đã không giữ được bình tĩnh khi nói ra những lời van nài này nữa. Linh buông thõng tay xuống, chiếc điện thoại cũng rơi cạch xuống chân. Cuộc gọi bị ngắt.
- Em… em… phải làm gì bây giờ? – Linh hoang mang, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.
Suy nghĩ rằng Cường đã sắp rời xa thế giới này làm cô sợ hãi tới phát khóc. Đại nắm lấy hai tay cô, muốn ôm cô vào lòng, chỉ thấy hai tay cô run rẩy, lạnh ngắt. Ở trên, Phong cũng vừa nhận được một cuộc gọi. Sau khi bình tĩnh cúp máy, Phong quay lại nhìn cô, quả quyết nói:
- Nếu em tin tưởng bọn anh thì cứ để bọn anh đón Alex. Còn em quay về Hà Nội đi.
- Em…
- Ừ, em hãy về đi. Bọn anh sẽ thuê xe ở thành phố Tuyên Quang và đi tiếp. Bọn anh sẽ đưa con về cho em – Đại vỗ nhè nhẹ lên tay cô – Về với cậu ấy, một lần cuối cùng thôi. Nếu không, sau này em sẽ rất hối hận.
Chiếc xe dừng lại ở thành phố Tuyên Quang, thả hai người đàn ông xuống, sau đó nó lại quay về con đường cũ, trở lại Hà Nội với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đi.



Đau thương tới tột cùng


Linh về tới Hà Nội, mệt nhoài nhưng cô không muốn ăn sáng theo lời dặn của Đại mà đi thẳng vào bệnh viện. Khi cô tới phòng bệnh của Cường thì gặp người quản lý đang ngồi ở hành lang. Linh giật mình khi thấy mắt anh ta thâm đen, hằn những tia máu đỏ, rõ ràng là đã lâu rồi anh ta không ngủ một chút nào. Bà Phượng đang gục đầu tựa vào vai một người phụ nữ khác, có lẽ là họ hàng của bà mà khóc. Nghe tiếng khóc của bà Phượng, Linh có cảm giác tim mình cũng như muốn ngừng đập, hai nắm tay cô dần dần siết chặt lại. Viên quản lý nhìn cô, thở dài một tiếng. Bà Phượng chậm rãi ngẩng đầu và quay lại nhìn. Thấy Linh, trong mắt bà Phượng xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng rồi bà như chợt nhớ lại điều gì đó, ánh mặt bà lại cụp xuống, tiếp tục khóc. Chiếc khăn tay đã bị bà vo nhàu nhĩ thành một nhúm rồi.
- Anh Cường thế nào rồi, anh ấy… – Linh ngập ngừng hỏi.
- Bác sĩ đang cấp cứu – Người quản lý lắc đầu vô vọng.
Bà Phượng dù trong lòng rất muốn lập tức đuổi cô con dâu cũ này đi khỏi đây, nhưng cuộc nói chuyện với con trai trước đó của bà đã khiến bà hiểu rằng, nếu Cường không được gặp vợ cũ của mình, nó sẽ không cảm thấy yên lòng. Rồi bà chợt nhớ đến những gì mình mới nghe được từ thám tử thân tín của mình báo rằng mẹ đẻ của Gia Hân hiện đang bị tạm giam và chính cô ta là người bày ra việc bắt cóc Gia Bảo. Trong lòng bà thở dài một tiếng, cũng muốn cất tiếng hỏi Linh về tình hình của Gia Bảo, nhưng những khúc mắc vẫn chưa thể tan đi ngay được. Vì thế sau khi liếc nhìn Linh một cái lạnh lùng, bà cũng không nói gì nữa.
Linh đứng sững lại một chút, sau đó ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo bên cạnh viên quản lý. Cứ thế, Linh chìm vào kí ức của những tháng ngày cô hạnh phúc nhất bên Cường.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở mong manh của Cường. Cô cũng muốn vươn tay, nắm lấy bàn tay gầy của anh.
- Em tới rồi sao? – Anh cất tiếng hỏi cô.
Linh gật đầu, bước tới bên kia giường của anh.
- Con đâu rồi? Nó an toàn không?
Linh lắc đầu, sau đó thở dài đáp:
- Anh Đại và anh Phong đi đón thằng bé rồi, nó sẽ sớm tới đây thăm anh.
- Thật may mắn – Cường không nhìn cô nữa mà đưa mắt nhìn thẳng lên trần nhà, giọng anh thì thào như nói với chính mình.
Thấy cô lặng yên, anh lại nói tiếp:
- Anh đúng là vô dụng quá!
Sau đó, anh quay sang nhìn mẹ mình. Từ sau khi bà biết anh mắc bệnh, bà đã không còn giữ được những nét trẻ trung nữa, thay vào đó là vẻ già nua, tiều tụy. Mái tóc bà đã bạc trắng gần hết, những nếp nhăn cũng hằn rõ hơn.
- Mẹ, con xin lỗi mẹ. Con luôn là một đứa con không nghe lời, khiến mẹ luôn tức giận. Bây giờ con lại càng bất hiếu khi không thể phụng dưỡng mẹ được nữa.
- Con nhất định sẽ khỏe mà. Bác sĩ nói con sẽ khỏe – Bà Phượng lắc đầu, bà không muốn tưởng tượng tới viễn cảnh không còn đứa con này bên cạnh nữa.
Đó là nỗi đau tột cùng của người làm cha, làm mẹ.
Từ khi được sinh ra, Cường luôn chỉ có tình thương yêu và sự chăm sóc của bà. Chồng


Polaroid