Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Tác giả: Trần Ai

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134751

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/751 lượt.

anh một cốc Brandy. Anh đón lấy và chậm rãi nhấp một ngụm, cô liền chộp lấy nhấp một ngụm nhỏ.
Bộ phim mở màn hết sức nhẹ nhàng như vậy, nhưng những cảnh tượng về sau khiến cả hai vô cùng bối rối. Thomas và Julie lăn lộn trên giường, liên tục thay đổi tư thế.
Giang Nguyệt biết bọn họ đang làm tình. Mà Giang Quân lại đang ngồi ngay cạnh cô, cả hai có thể ngửi thấy hơi thở của nhau, mặt Giang Nguyệt liền đỏ bừng lên. Cô nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập điên cuồng. Cô tránh nhìn vào màn hình, nhưng tiếng nam nữ hoan lạc vẫn phảng phất bên tai. Giang Nguyệt ngồi cứng đờ ra không dám cử động, trong lòng thầm nghĩ mình nên nói cái gì.
Cuối cùng Giang Quân e hèm một tiếng, đứng dậy bỏ đi. Trước khi đi anh còn nói: “Buồn ngủ quá, tối qua ngủ muộn, cháu xem đi, chú xem tiếp sau!” Anh uống cạn cốc rượu, vì uống vội nên bị sặc, vừa ho vừa đi về phòng, cứ như thể phía sau có một con mãnh thú đang đuổi theo.
Giang Quân đi rồi, Giang Nguyệt ngồi đơ ra, cứ như thể bị đóng đinh vào ghế. Phải rất lâu sau cô mới định thần lại. Nhớ lại điệu bộ và hành động của anh ban nãy, trong lòng Giang Nguyệt chợt thấy vui vui. Sở dĩ anh như vậy là bởi vì trong lòng anh đã coi cô là phụ nữ.
Nhưng chẳng mấy chốc niềm vui ấy đã chuyển thành nỗi hụt hẫng, bởi vì cô biết đối tượng khác giới mà anh hẹn hò không phải là mình.
Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng mình sự đố kị và điên cuồng đang hoành hành. Những ngày tháng ở bên anh, cô luôn đấu tranh giữa hai trạng thái tâm lý, biết đủ nhưng lại không hài lòng.
Những người bạn học cùng lứa tuổi mười sáu, mười bẩy như cô lúc tụ tập với nhau thường khó tránh nói đến chuyện tình cảm riêng tư. Bọn họ chia sẻ với nhau những niềm vui, rắc rối tình cảm với nhau, xì xào chuyện này chuyện kia với nhau, có khi lại bật cười ầm ĩ. Trong những câu chuyện này, Giang Nguyệt cảm thấy mình thực sự không thể hòa đồng. Cô không thể nào hòa nhập với họ. Khi bọn họ nói chuyện, cô chỉ biết ngồi im lặng lắng nghe, khi người khác hỏi, cô chỉ biết lắc đầu cười.
Tâm sự của Giang Nguyệt quá nặng nề, những chuyện này cô biết kể cho ai nghe đây? Cô không thể kể cho người ngoài, bất cứ ai cũng không được, với anh lại càng không.
Thỉnh thoảng, Giang Quân cũng phát giác ra những sự lạ lùng của Giang Nguyệt, tuy nhiên anh cũng chỉ coi đó là những biểu hiện của con gái tuổi dậy thì mà thôi. Vốn dĩ ai ở trong lòng cũng có những tâm sự thầm kín, cho dù bạn có giãy giụa khổ sở đến đâu, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn theo trình tự logic.
Những ngày cuối cùng ở trường cấp ba, Giang Nguyệt chú tâm vào ôn tập, trong đầu chỉ có tiếng quạt trần phành phạch, quay cuồng mà mụ mị.
Tháng bảy ở Tề Ninh ô cùng nóng nực, cuộc thi đại học cuối cùng cũng đến.
Giang Nguyệt tự cảm thấy cái gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi, nhưng đêm trước ngày thi cô cũng không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại là đủ các giả thuyết diễn ra trong đầu, trằn trọc mãi đến tận hai giờ sáng mà vẫn không ngủ được. Cô hơi hoang mang, còn không ngủ được nữa là tiêu đời.
Cô ôn gối lần mò sang phòng của Giang Quân, lẳng lặng nằm xuống mép giường của anh. Mặc dù Giang Nguyệt rất nhẹ nhàng nhưng Giang Quân vẫn bừng tỉnh, nhìn thấy cô liền nằm xích về một bên, ra ý bảo cô nằm lui vào trong một chút. Anh vỗ vỗ lưng cho cô, giống như anh vẫn làm mỗi lúc cô nằm mơ thấy ác mộng lúc còn nhỏ, miệng khe khẽ gọi cô là “mặt trăng nhỏ”, “mặt trăng nhỏ”...
Anh có sức hấp dẫn, chỉ cần ở bên anh, cô sẽ cảm thấy an tâm. Lắng nghe hơi thở đều đều của anh, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Giang Quân gọi cô dậy. Đợi cô đánh răng rửa mặt xong, anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, pha cà phê và rán trứng xong xuôi.
Hai hôm thi, Giang Quân cũng giống như tất cả các bậc phụ huynh khác, đưa Giang Nguyệt đến trường thi. Lúc Giang Nguyệt thi xong, xe của anh đã đỗ ở bên ngoài đợi sẵn. Miệt mài học hành ngày đêm suốt ba năm trời chỉ để dùng trong có hai ngày sinh tử. Cũng may là kết quả mà Giang Nguyệt đạt được cũng không đến nỗi tồi, nếu như không phải quá kén chọn chuyên ngành thì cô đã có thể đăng ký bất cứ trường nào. Tuy nhiên trong đầu cô chỉ có trường đại học Z, bởi vì đại học Z ở Khang Châu, cách Tề Ninh gần nhất, hơn nữa đấy lại là trường đại học mà Giang Quân từng học, cô cùng muốn là “bạn cùng trường” với anh. Hơn nữa trường đại học Z cũng là một trường có tiếng trong nước. Cô nghĩ tất cả lý do đều khiến cô đang kí vào trường đại học Z.
Còn về chuyện học chuyên ngành gì, cô đã có quyết định từ lâu. Giang Quân bảo cô cứ thoải mái lựa chọn chuyện ngành mà mình thích. Điều cô cân nhắc là, học cái gì để sau này có thể quay lại Hằng Châu làm việc, có thể giúp đỡ anh. Vì vậy cô muốn lựa chọn một chuyên ngành về kinh tế: kinh tế, quản lý công thương, tài chính, mậu dịch quốc tế, kế toán.
Đợt ấy Giang Quân đi công tác khắp vùng Giang Nam, anh đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của bách hóa Vĩnh Ninh, dồn toàn bộ vốn chuyển hướng sang chuyên nghiệp hóa, chỉ làm vận chuyển và bất động sản. Vận chuyển là ngành nghề mà anh yêu thích, nhà đất ma