
Có Một Thứ Cảm Xúc Không Lý Giải Được
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341643
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1643 lượt.
inh Mông nhìn trừng trừng không chớp mắt:
- Vẫn còn xấu hổ vụ bị anh ấy chụp ngực sao? Thôi nào, mình ngưỡng mộ cậu không để đâu cho hết ý.
Năm thứ nhất đại học mới mẻ; tràn đầy nhiệt huyết với mọi thứ. Khi cuộc sống sinh viên thật sự bắt đầu, liền có cảm giác giống như bị lừa. Đống sách kia, nghe tên thì đầy trí tuệ, học vào mới biết là khô khan và nhàm chán, với chuyên ngành máy tính điều này càng rõ nét hơn.
Thầy giáo lại càng đáng thất vọng, giảng bài có thể khiến người ta ngủ gục, cũng có thể xui người ta bỏ học.
Bài giảng thì vô vị, tinh lực lại dồi dào, chỉ có thể tìm con đường khác để phát tác.
Với Ninh Mông là yêu đương.
Với Mạc Tiểu Ngải là đọc truyện tranh.
Với Gia Hàng là chơi bóng rổ.
Gia Hàng chơi bóng rổ cự giỏi, tóc cắt ngắn, người dong dỏng cao, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, quần cộc, da ngăm đen vì phơi nắng, đứng lẫn trong đám con trai, bỗng chốc vàng thau lẫn lộn.
Gia Hàng nhanh chóng nổi danh trong khoa Máy tính, con trai con gái đều gọi cô một tiếng gọn lỏn “Heo”.
Hôm đó, Gia Hàng đang thi đấu với mấy tên con trai trên sân bóng, mồ hôi ra nhòe cả mắt, một tên bên đối phương bị thầy giáo gọi đi, lập tức có người vào chơi thay.
Bóng chuyền tới tay cô, cô nhảy lên úp rổ, gã chơi thay kia ỷ vào vóc người cao lớn chắn bóng thành công, bóng lại quay lại tay cô, cô làm động tác giả nhưng gã không mắc lừa, chồm về phía trước hòng cướp hóng. Bóng trong tay cô trượt xuống, gã đó nhất thời không kịp thu tay về, hai bàn tay đó chụp thẳng lên ngực cô.
Dù cô vẫn miêu tả mình là sân bay, thì sân bay ấy vẫn có độ dốc.
Gã kia đờ ra như phỗng. Có lẽ không ngờ nổi tay cầu thủ dũng mãnh này lại là con gái.
Cô tức tối nhảy phắt lên, hai tay đẩy mạnh, tên kia loạng choạng hai bước, ngã phịch xuống đất.
Hắn tên là Chu Văn Cẩn, sinh viên năm ba, từ khoa Công trình chuyển sang.
Mối dây dưa giữa cô và hắn bắt đầu từ đó.
Cho nên tuy rằng hắn “xinh đẹp như hoa”, trong mắt cô vẫn chỉ là đồ cặn bã.
- Oái, đúng là ki bo, lại còn mặc áo may ô, quần dài, để hở ra một tí thì mất miếng thịt nào cơ chứ. Ninh Mông hậm hực.
- Heo, buổi tối đi gặp đồng hương với mình đi, mẹ mình nhờ anh ấy mang đồ lên cho mình. – Mạc Tiểu Ngải vừa từ ngoài bước vào vừa lẩm bẩm, hai tay chắp lại, không ngừng thi lễ với Gia Hàng.
Cậu ấy cực kỳ nhát gan, còn Gia Hàng thì chẳng thèm có gan, một mình tập bóng trên sân đến tận nửa đêm.
- Được! – Gia Hàng đang bực bội, ra ngoài hít thở cũng tốt.
Dù sao cô cũng không có hứng đến thư viện tranh chỗ, không khéo lại gặp phải tên Chu Văn Cẩn kia.
Xe buýt quãng chập tối lúc nào cũng chật cứng người; bóng chiều dần buông; đèn đóm hai bên đường rực sáng. Đêm xuân khiến lòng người lâng lâng.
- Đồng hương của mình rất ưu tú, là trung tá, đang học thạc sĩ ở Đại học Quốc phòng, chuyên ngành chỉ huy tác chiến.
- Trung tá là to đến cỡ nào ? – Gia Hàng hoàn toàn không có chút khái niệm nào với các cấp bậc trong quân đội.
Hai mắt Mạc Tiểu Ngải rực lóe sáng:
- Trong quân đội có ba cấp là úy, tá, tướng, trung tá là ở giữa, tướng là to nhất.
Gia Hàng ờ một tiếng, chẳng chút hứng thú.
- Đồng hương của mình có một vị giáo sư là thiếu tướng, một sao một hoa[2'> mới hơn ba mươi tuổi đầu. Thiếu tướng tương đương với quân đoàn trưởng đó!
[2'> Hình ảnh in trên quân hàm thiếu tướng của Trung Quốc.
- Không phải chứ! – Gia Hàng sững người. Thời nội chiến, Lâm Bưu[3'> mười tám tuổi giữ chức quân đoàn trưởng, được xưng tụng là thiên tài quân sự. Đó là thời kỳ đặc biệt, phần lớn người dân đều không được đi học, có chút bản lĩnh đã được xưng tụng là thiên tài.
[3'> Lâm Bưu (1907-1971): nhà hoạt động chính trị và quân sự Trung Quốc, nguyên soái nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Quốc phòng.
Nhưng bây giờ là thời đại hòa bình, tinh hoa lớp lớp, ba mươi tuổi đầu giữ chức thiếu tướng, quá khoa trương rồi. Mạc Tiểu Ngải vỗ vỗ hai má, gật đầu như trống bỏi:
- Thật, anh ta được trường Quốc phòng đặc biệt mời tới, mỗi tuần chỉ dạy một tiết.
- Anh ta có phải tấm gương cho toàn quân không? – Gia Hàng hỏi đùa.
- Đồng hương của mình bảo đó là ngôi sao không thể với tới, anh ta là vị thiếu tướng trẻ nhất từ hồi thành lập nước, ước chừng sau này chẳng ai được như thế nữa.
Hai người nhìn nhau bật cười, suýt chút nữa thì nhỡ bến xe.
Người lính gác cửa Đại học Quốc phòng trông như một phu tượng đá, thần thái trang nghiêm, những người đi ngang qua đều bất giác thở chậm lại.
Mạc Tiểu Ngải gọi điện cho anh bạn đồng hương; một lát sau, anh ta xách một cái túi lớn chạy xuống.
Hai người chỉ nói dăm ba câu, anh bạn đồng hương đã vội cáo từ, nói buổi tối phải đi học, kỷ luật quân đội rất nghiêm khắc.
Họ đưa mắt tiễn anh ta vào trường.
Một chiếc xe hơi màu đen im lìm chạy tới từ màn đêm, người lính gác cửa lập tức giơ tay ngang mày, cao giọng nói:
- Chào thủ trưởng!
Xe dừng lại, cửa bật mở, một người đàn ông tuấn tú từ trong bước ra, mỉm cười đáp lễ.
Ánh đèn sáng chói soi rõ hình ảnh