
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015
Lượt xem: 1341646
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1646 lượt.
o cũng thế. – Thủ trưởng an ủi.
- Thím Đường, thím bế bé đi!
- Sao phu nhân không dùng thuốc giảm đau? Thím Đường lau mồ hôi cho Gia Hàng, xót xa hỏi.
- Tôi không cho dùng. – Thành Công hùng dũng từ ngoài tiến vào, theo sau là một cô gái mà từ đầu tóc đến quần áo đều giống hệt như người Digan. – Có gan đẻ con thì đừng có sợ đau.
Thật đúng là, lương y như ác mẫu, nếu không phải vì lực bất tòng tâm thì Gia Hàng thật muốn vùng lên cho anh ta một đấm, đây rõ ràng là đâm sau lưng cô mà.
- Hi, Thiệu Hoa. – Cô gái Digan nở một nụ cười rạng ngời với Trác Thiệu Hoa rồi quay sang chăm chú quan sát Gia Hàng, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.
- Thành Vĩ, chào em! – Trác Thiệu Hoa gật đầu rồi bảo Thành Công. – Tiêm một mũi an thần đi, cô ấy đau lắm rồi.
- Chả chết nổi đâu. – Thành Công lầm bầm, tỏ vẻ miễn thương lượng.
Thành Vĩ cười phì một tiếng:
- Anh, ai lại đi so kè với trẻ con thế?
- Thưa bà, xin hỏi năm nay bà được bao nhiêu tuổi?
Gia Hàng không nhịn được nữa. Nghe tên thì có vẻ cô nàng Digan này với tên bác sĩ lưu manh kia là cùng một giộc, ăn nói khó nghe như nhau.
Nụ cười của Thành Vĩ chợt đông cứng:
- Chắc chắn chững chạc hơn cô.
- Tính tuổi của phụ nữ cũng giống như tính tuổi vàng, phải dùng cân tiểu ly, đong đếm từng li từng ti một, đừng có qua quýt như vậy, bà cho một con số cụ thể đi! – Cô cược là người phụ nữ này tuyệt đối không dám tiếp chiêu.
Thành Vĩ chết sặc, nhưng trước mặt Trác Thiệu Hoa lại không dám nổi cơn tam bành; đành cố nuốt giận, gương mặt xinh đẹp tái xanh tái xám lại. Thành Công nheo mắt, nhếch mép với Trác Thiệu Hoa:
- Cậu xem con người này có cần tiêm thuốc an thần không? Mổ thêm mấy nhát nữa cũng không thành vấn đề ấy chứ.
Đáy mắt Trác Thiệu Hoa sâu thăm thẳm.
- Vĩ Vĩ, đi thôi. Anh cho cô hay, đắc tội với ai cũng được, nhớ phải chừa tiểu nhân ra, biết chưa hả? – Thành Công vừa đo nhiệt độ, vừa nở một nụ cười lạnh lùng với Gia Hàng.
Gia Hàng trợn mắt nhìn trần nhà.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Trác Thiệu Hoa.
Anh chậm rãi bước tới bên cửa sổ, quay lưng lại phía cô, cả người chìm khuất trong im lặng.
- Đặt tên cho em bé đi! – Anh nói.
- Hả? – Cô nghi ngờ tai mình cũng có vấn đề.
- Em đặt tên ở nhà; anh đặt tên khai sinh. – Anh quay nghiêng người lại.
- Nhưng mà… – Cô há miệng, đấy không nên là nghĩa vụ của cô. – Em học hành không nhiều.
Mồ hôi túa đầy đầu, vừa đau đầu, vừa căng thẳng.
- Gọi bằng miệng là được, không nhất thiết phải viết ra. Em đã nghĩ thử chưa?
Chưa bao giờ, suy nghĩ này thậm chí còn chưa hề xuất hiện trong đầu cô.
- Vậy bây giờ nghĩ đi. – Anh mím môi, lặng lẽ chờ đợi.
Ỷ lại vào cô?
- Phàm Phàm được không?
Nếu thuyền đã ra khơi, chắc chắn không thể thiếu buồm[7'> được, cô ranh mãnh trả lời.
[7'> Chữ Phàm có nghĩa là cánh buồm, còn chữ Hàng trong tên của Gia Hàng có nghĩa là tàu thuyền.
Thế mà anh lại đồng ý.
- Được, vậy tên khai sinh sẽ là Trác Dật Phàm.
Vẫn là anh học cao hiểu rộng, cô không thể không bội phục, một cái tên hết sức tầm thường, thêm một chữ đệm vào, lại trở nên bừng bừng khí chất.
Đầu đau như búa bổ, cô không chịu nổi, lại nặng nề thiếp đi.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng em bé khóc mãi không ngừng, mồm to thật, cô bất giác nhíu mày.
Thím Đường nói:
- Chắc bé con đói rồi, mẹ phải cho bú thôi.
- Pha sữa bột. – Thủ trưởng hạ lệnh.
- Bú mẹ tốt hơn, tăng sức đề kháng cho em bé, lại không bị nóng không bị lạnh, tiện biết bao.
- Thím đi pha sữa bột đi, để tôi bế bé cho.
- Phu nhân không muốn cho bú ạ?
- Tôi cảm thấy con trai thì nên tự lập, không được nuông chiều thói dựa dẫm.
Thím Đường len lén nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Trác Thiệu Hoa, hoàn toàn câm nín.
Gia Hàng tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng, cô y tá đang thay dịch truyền trước giường mỉm cười dịu dàng.
Tiếng chuông điện thoại phá tan sự tĩnh mịch sớm mai.
Cô y tá ân cần lấy diện thoại trong túi xách ra hộ cô, tiện tay ấn nút nghe.
- Hàng Hàng, em dậy chưa? – Là chị Gia Doanh.
Gia Doanh rất thương Gia Hàng, khi sinh cô ra, mẹ thuộc diện sản phụ lớn tuổi, trong nhà lại nhiều việc, Gia Doanh nghỉ học một năm ở nhà trông Gia Hàng. Đối với Gia Doanh, Gia Hàng vừa yêu vừa kính trọng, nhưng Gia Doanh yêu cầu rất nghiêm ngặt.
- Dậy rồi ạ, đang chuẩn bị rửa mặt. Tử Nhiên đi học chưa ạ? – Gia Hàng cố nói cho thật tự nhiên.
- Anh rể em vừa đưa nó đi xong. Hai ngày nữa Bắc Kinh sẽ giảm nhiệt độ, Nam Kinh có lạnh không?
- Nam Kinh ở Giang Nam, trời vừa vào thu, dễ chịu lắm, em… em chỉ mặc một cái áo sơ mi là vừa.
- Đi ra ngoài phải khoác thêm áo vào. Đến cuối năm thì mau trả nhà đi, quay về Bắc Kinh ôn tập cho tốt, chuẩn bị cho kỳ thi IELTS tháng Hai năm sau.
-Dạ!
- Chỉ cần em qua được kỳ thi IELTS, chị nghĩ bên Harvard chắc chắn sẽ duyệt đơn của em, học phí chị đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
- Chị…
- Không nói nhiều nữa, chị cũng phải tắm rửa rồi đi làm đây. Buổi tối đừng có chơi game nhiều, lúc nào về Bắc Kinh thì bảo chị, chị ra ga đón em. Cúp máy