Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hải Thượng Phồn Hoa

Hải Thượng Phồn Hoa

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 134412

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

gắng mỉm cười , chỉ sợ Thiệu Chấn Vinh sẽ nhận ra điều gì.
Đến tận khi về khách sạn , cô mới bắt đầu phát run vì lạnh . Thật ra trong phòng có điều hòa , không khí ấm áp , nhưng cô vẫn không cởi áo khoác , cứ như vậy ngồi yên trên giường , đầu óc hoàn toàn trống rỗng , đến khi chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Là điện thoại trong phòng , tiếng chuông gấp gáp khiến cô giật mình ,tim đập thình thịch , càng đập càng lớn , dường như âm thanh đang dội vào tai không phải tiếng chuông điện thoại mà là tiếng trái tim đang loạn nhịp . Cô nhìn chiếc điện thoại màu trắng như nhìn một thứ xa lạ , nó kêu vang hồi lâu , sau đó đột ngột đi vào yên tĩnh . Cô siết chặt vạt áo như đang níu lấy cành cây cứu mạng duy nhất , không thể khống chế được mà toát mồ hôi lạnh.
Nhưng không đợi cô thở phào một hơi ,điện thoại lại kêu lên không ngừng nghỉ. Cảm giác mình như đang mộng du ,biết là không thể trốn tránh được nữa , đành chậm rãi đứng lên nhấc ống nghe.
Giọng nói anh trầm thấp :" Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện ".
Cô im lặng.
"Anh đợi em trên xe".
Nói xong anh gác điện thoại , cô vẫn như đang lạc vào giấc mộng , hồi lâu sau không thể đặt ống nghe xuống được . Bên tai còn vang vọng thứ âm thanh trống rỗng , cô hoang mang đứng đó.






Trâu Tư Kỳ thấy Đỗ Hiểu Tô khi từ Bắc Kinh trở về có điều gì đó thay đổi , nhưng thay đổi ở đâu thì Trâu Tư Kỳ không thể nói rõ , chỉ cảm thấy có gì đó kì lạ. Trước đây Đỗ Hiểu Tô rất hoạt bát hiếu động , tràn trề sinh lực , dù có thức đêm làm việc vẫn còn tươi tỉnh lôi kéo cô đi ăn được , miệng nói liến thoắng không ngừng , nói từ chuyện ngoài lề mới nhất của giới nghệ sĩ tới chuyện bà thím hàng xóm dắt chó đi dạo. Bây giờ tuy vẫn cười nói , nhưng sau nụ cười lại đột nhiên lơ đãng ngẩn ngơ , dường như suy nghĩ của cô lúc đó đã bay đến một nơi nào đó xa lắm ,như thể có một bàn tay khổng lồ vô hình , trong giây lát đã xóa sạch nụ cười trên gương mặt cô.
Trâu Tư Kỳ không nhịn được , hỏi :"Đỗ Hiểu Tô, dạo này cậu sao vậy ? Cãi nhau với bác sĩ Thiệu ?".
Đỗ Hiểu Tô đáp :" Không có".
"Hay là khi cậu đến nhà , bố mẹ anh ấy coi cậu như người ngoài ? Lần trước chẳng phải cậu nói bố mẹ anh ấy đối xử với cậu rất tốt sao ?".
Đỗ Hiểu Tô cúi đầu , Trâu Tư Kỳ chỉ thấy hàng lông mi dài của cô từ từ cụp xuống. Họ đang ngồi cạnh cửa sổ , ánh nắng mặt trời mùa xuân tươi đẹp , cả người cô như chìm trong quầng sáng , một vầng hào quang mơ hồ phủ lên quanh người. Trâu Tư Kỳ đột nhiên chấn động , bởi thấy Đỗ Hiểu Tô như  nhòe đi , cảm giác như không tồn tại ,chút vệt hồng nhạt trên gò má như đứa trẻ nhỏ cũng biến mất , gương mặt gầy gò. Cô bất giác nắm lấy tay Đỗ Hiểu Tô : "Hiểu Tô , thực ra cậu làm sao ? Gặp phải chuyện gì ? Nói ra cho mọi người cùng nghĩ cách đi chứ".
Thiệu Chấn Vinh cũng cười :" tôi biết , tôi biết".
Thật ra mỗi tối anh đều gọi điện cho Đỗ Hiểu Tô , nhưng lúc nào cô cũng tăng ca ,có thể nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô ,nên anh luôn bảo cô ngủ sớm.
Vậy nên cuối tuần , anh đổi ca với đồng nghiệp , từ sớm đã đến đón Đỗ Hiểu Tô.
Khi ánh tà dương đã bao trùm thành phố , không lâu sau anh đã thấy Đỗ Hiểu Tô bước xuống thềm , hình như cô gầy đi , hơi cúi đầu , bước đị chậm rãi . Hiếm khi anh thấy cô mặc trang phục nghiêm túc thế này ,cũng ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô , trong lòng chợt thấy có thứ gì đó khác lạ . Bởi cô trước đây lúc nào cũng hoạt bát đầy sức sống , hình ảnh sầu khổ này dường như khiến cô trở thành một người khác ,hay vì quá mệt mỏi.
"Hiểu Tô".
Cô đột nhiên ngẩng đầu , đôi mắt mở to , ngạc nhiên nhìn anh , cảm giác như bị giật mình , mấy giây sau khóe miệng mới khẽ chuyển động như đang cười :" Sao anh lại đến ?".
"Hôm nay anh không bận việc ", anh thuận tay đón lấy túi xách của cô. Đang giờ tan sở , có không ít đồng nghiệp đi ra từ tòa nhà văn phòng quay lại nhìn , cũng khó trách vì Đỗ Hiểu Tô và Thiệu Chấn Vinh khi đứng cùng nhau là một đôi rất hợp nhau , rất nổi bật.
" Tối nay muốn ăn gì ?". 
Cô nghĩ một lát :" Em muốn ăn mì , mì lươn".
Cô muốn ăn món mì lươn của quán ăn gần bệnh viện đó. Cuối tuần , giao thông hỗn loạn . Anh mở CD, giai điệu rất hay , nam ca sĩ có chất giọng khàn đang ngâm nga hát khẽ : Thank you for loving me...Thank you for loving me... I never knew I had a dream...Until that dream was you...
Giữa hoàng hôn đông đúc của thành phố , xe của họ chạy giữa dòng xe, chậm chạp tiến về phía trước , cho đến khi gặp đèn đỏ mới dừng lại.
Xung quanh bốn phía đều là xe , chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đèn xanh . Đỗ Hiểu Tô đột nhiên gọi anh :" Thiệu Chấn Vinh".
Cô thích gọi cả họ lẫn tên , có cảm giác thân thiết kì lạ . Anh bất giác quay lại mỉm cười : "Sao vậy?".
Giọng cô dịu dàng đến mức đáng thương :" Em có thể hôn anh không?".
Vành tai anh thoáng chốc đỏ rực lên , anh đáp :" Không được!" , nói xong đột ngột nghiêng người sang hôn cô. Cô ôm chặt lấy anh , rất lâu sau vẫn không chịu buông tay. Đèn xanh đã sáng t