XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Tác giả: Mộc Cẩn Thiên Lam

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134864

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/864 lượt.

ó, Ngô Tiểu Đồng không ra khỏi nhà, hằng ngày nhìn máy tính, lúc thì mỉm cười, lúc lại nhíu mày, dường như quay lại thời kỳ viết luận văn, ngày đêm đảo lộn, ăn ngủ không yên.
Lục Ánh Diệc khuyên, cô cũng không nghe. Cho đến khi chữ cuối cùng hoàn thành, Ngô Tiểu Đồng mới nói với Lục Ánh Diệc một cách hài lòng: “Mặc kệ, chiều nay mình sẽ đi tắm nắng.”
Khi cô xin Lục Ánh Diệc địa chỉ công ty của Thẩm Gia Ngôn, vẻ mặt Lục Ánh Diệc lộ vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Đồng, cậu có ý định cướp cô dâu không vậy?”
Cướp cô dâu? Cũng may cô ấy cũng nghĩ ra, cứ cho là cô muốn cướp, anh cũng không thể đi theo cô…
“Chào cô, tôi tìm Thẩm Gia Ngôn.” Ngô Tiểu Đồng hỏi cô gái rất xinh đẹp ở quầy tiếp tân.
“Xin hỏi, cô có hẹn trước không?”
Cô lắc đầu, cười gượng, hóa ra bây giờ gặp anh phải hẹn trước.
“Xin lỗi, nếu cô không hẹn trước, e rằng không thể gặp được Tổng Giám đốc Thẩm.”
Ngô Tiểu Đồng do dự một lát, trao lại món đồ trong tay cho cô ta, nói: “Vậy có thể phiền cô đưa cái này cho anh ấy được không?”
“Được, cô tên là gì ạ?” Cô gái ở quầy tiếp tân vẫn cười hỏi rất thân thiện.
“Không cần, anh ấy nhìn là biết ngay.”
Khi Thẩm Gia Ngôn bước ra từ thang máy, trên mặt không giấu nổi sự mệt mỏi. Họp cả ngày, đến cơm cũng không kịp ăn, anh cảm thấy dạ dày hơi đau.
Đang định đi ra ngoài, anh bỗng nghe thấy phía sau có người đang gọi mình.
“Tổng Giám đốc Thẩm.”
Anh quay đầu, nhíu mày hỏi, thực sự không còn tâm trí để khách khí: “Có chuyện gì?”
Cô gái trực ở quầy tiếp tân rõ ràng bị hoảng sợ, nói vẻ hơi căng thẳng: “Hôm nay có một cô gái đến gặp ông, nhờ tôi đưa cái này cho ông.”
Thẩm Gia Ngôn bước tới, nhận đồ, lông mày càng nhíu lại: “Vậy cô ấy đâu?”
Tất nhiên là đi rồi, giờ đã muộn thế này.
Cô gái trực ở quầy tiếp tân trong lòng sợ hãi, cúi đầu nhẹ nhàng trả lời: “Đã đi rồi.”
Khi ngẩng lên, ông bao công mặt đen đã quay đi. Không biết vì sao, cô ta luôn cảm thấy bóng dáng đó thật cô đơn.
Ngồi trong xe, Thẩm Gia Ngôn mở món quà ra, trang đầu tiên in: Bản kế hoạch hôn lễ.
Cô ấy rốt cuộc định làm gì?
Anh đi thẳng đến chỗ ở của cô, khi dừng lại mới cảm thấy liều lĩnh, đây không phải là việc anh có thể làm. Anh lấy một điếu thuốc ra hút một cách vô thức.
Bốn năm qua, cho dù trong trường hợp nào, cho dù người khác xúi bẩy thế nào, cho dù gặp phiền phức ra sao, anh đều chịu đựng được, không động vào thuốc lá, bởi cô đã từng nói: “Thẩm Gia Ngôn, đừng hút thuốc nữa.”
Bây giờ, anh lại hủy hoại bốn năm nhẫn nại.
Nhìn khói thuốc từ từ bay trước mặt, anh lấy di động ra, gọi số điện thoại nhà Lục Ánh Diệc.
“A lô, xin hỏi ai đó ạ?” Giọng nói quen thuộc, kèm thêm nụ cười nhạt.
Cô ấy lại còn cười được nữa.
“Ngô Tiểu Đồng, anh đang ở dưới nhà em, em xuống ngay đi!”
Mười phút sau, anh nhìn thấy cô từ từ đi về phía mình, chân đi dép lê, đến một chiếc áo khoác cũng không hề có. Cô vẫn vậy, không biết cách yêu quý sức khỏe mình… Anh thở nhẹ một tiếng, rất tự nhiên điều khiển nhiệt độ điều hòa trong xe.
Ngô Tiểu Đồng lên xe, chắc do ngửi thấy mùi thuốc lá, cô chau mày, hỏi: “Có việc gì vậy? Sao lại vội vàng thế?”
“Đây là cái gì?” Anh đưa tập tài liệu cho cô, giọng nói cứng nhắc.
Ngô Tiểu Đồng cầm tập tài liệu, vẻ vô tội: “Món quà hôn lễ tặng anh. Em đã nói sẽ tặng anh một món quà lớn, nhưng em lại không có nhiều tiền nên chỉ có thể làm như vậy. Nhưng anh cũng đừng coi thưởng em, em đã có giấy phép tổ chức hôn lễ do thành phố Las Vegas của Mỹ chứng nhận…”
Cô nói liên tục một hồi, Thẩm Gia Ngôn tức giận không lý do. “Em quay về để tặng anh một món quà lớn này? Giúp anh làm kế hoạch hôn lễ, em mong anh lấy người khác lắm sao?”
Ngô Tiểu Đồng cụp mắt xuống, im lặng một lát, rồi trả lời: “Không phải em để anh lấy người khác. Là anh thông báo cho em, anh quên rồi à?” Trong xe bao trùm một không khí đặc biệt. Anh và cô đều có chút đắm đuối. Thẩm Gia Ngôn bỗng nhiên đưa tay ra, chạm vào chiếc cằm gầy gò của cô, để cô đối diện với mình, ánh mắt cô vẫn trong veo như nước. Khuôn mặt này, anh đã nhiều lần mơ thấy, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, mới phát hiện cô đã không ở bên anh nữa.
Anh nhiều lần tự hỏi chính mình: So với việc mất cô, những điều trong quá khứ còn quan trọng nữa không? Nhưng đều không có câu trả lời, anh không dám biết đáp án. Ánh mắt của anh dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của cô, không nén nổi tình cảm liền quay mặt sát lại. Cô hơi tránh, nhưng anh không cho cô cơ hội, môi hôn cô cuồng nhiệt.
Khi gặp phải hàm răng cắn chặt của cô, anh mới mở mắt, nhìn thấy gương mặt tủi thân của cô, lập tức tỉnh táo lại.
“Xuống xe!” Anh mệnh lệnh cho cô, giọng nói có chút phẫn nộ.
Anh rõ ràng rất buồn phiền về hành vi lỗ mãng của mình vừa nãy, nhưng lại không biết giải thích ra sao, chỉ có thể nhanh chóng trốn tránh.
Ngô Tiểu Đồng dường như bị hoảng sợ, đờ đẫn mở cửa, xuống xe, sau đó nhìn anh ta nghênh ngang phóng xe đi, để lại mình cô đứng đó, trên môi vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.
Làm sai là do anh, tức giận phải là cô. Càng nghĩ càng giận, nhưng cô lại khôn