
Tác giả: Minh Tinh
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134639
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/639 lượt.
ần lạnh đi vài phần, "Tôi nghĩ chắc cô ấy có việc gấp nên chưa kịp chào hỏi đã vội rời đi."
Lý quản gia không nói gì nữa, vừa lúc đó người giúp việc có chuyện tìm ông, nên ông cũng đi luôn.
Nghê Thần đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, đến tận khi Tang Thủy Lan gọi anh xuống ăn cơm, anh mới đi xuống tầng dưới...
Tháng tám tháng chín hằng năm, Nghê Thần cùng bạn bè sẽ đi du lịch nước ngoài, năm trước hầu hết là đi thăm quan những danh thắng nổi tiếng, năm nay cũng không ngoại lệ, có khác là có thêm Tang Thủy Lan, vậy nên mục đích chuyến đi từ thăm quan ngắm cảnh chuyển thành đi tới hòn đảo tư nhân của Nghê gia ở Thái Bình Dương.
Đảo này là do anh cả Nghê Dương của Nghê Thần mấy năm trước đã mua cho anh, diện tích đảo mặc dù không lớn lắm, nhưng cơ sở thiết bị vô cùng hoàn thiện, phong cảnh cũng rất đẹp.
Hòn đảo nhỏ này vốn để dành cho Nghê Thần tĩnh dưỡng, tuy rằng những năm gần đây, sức khỏe của anh đã khá lên nhiều so với hồi nhỏ, nhưng các bác sỹ đều nói anh không hợp với cuộc sống vội vã, khẩn trương, cho nên nếu điều kiện cho phép, hằng năm anh đều giành thời gian đến đây nghỉ ngơi, tìm kiếm không khí tươi mát, tận hưởng những ngày bình yên, như vậy rất có lợi cho sức khỏe của anh.
Vì lo lắng cho sức khỏe của em trai, Nghê Dương chẳng những đem hòn đảo này xây dựng một cách hiện đại, còn trang bị đội ngũ người làm và bác sỹ cho em út. Tuy rằng khi Nghê Thần không ở đây, đa phần bọn họ đều quay lại đi làm tại các bệnh viện và chờ mệnh lệnh, nhưng trên đảo vẫn có người làm hằng năm chăm sóc.
Biết sắp được đi du lịch nước ngoài, Tang Thủy Lan rất cao hứng, trước khi xuất phát liền chuẩn bị túi lớn túi nhỏ, rất nhiều đồ vật này nọ, khi Nghê Thần nhìn thấy đống vali của Tang Thủy Lan trước mắt cũng có chút giật mình.
"Trên đảo thứ gì cũng có, em mang theo nhiều như vậy làm gì."
"Chẳng may..."
"Không có chẳng may." Nghê Thần bị hành vi khoa trương của cô khiến dở khóc dở cười, vội phân phó người làm đem đồ vật để lại chỗ cũ.
Bị giáo huấn một bài, Tang Thủy Lan cũng không dám tiếp tục nói nữa, thực ra nếu thật sự phải mang đống đồ đó theo cô cũng cảm thấy khó tiêu. Nhưng điều ngoài ý muốn nhất là lần đi này không chỉ có Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam, còn có cả Tống Dao Dao.
Vốn dĩ bốn người bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, đối với hòn đảo của Nghê gia cũng rất quen thuộc, khi Tống Dao Dao nghe Sở Bác Nam nói Nghê Thần muốn đến hòn đảo kia du ngoạn, liền tìm cơ hội muốn lấy lòng Nghê Thần, cô đã nghĩ, kệ mọi người nghĩ thế nào hay cảm thấy không thoải mái, Nghê Thần sẽ không chấp nhặt với một cô gái. Huống hồ, nếu từ nay về sau cùng Nghê Thần cả đời không qua lại, chẳng những là tổn thất với Tống gia, mà đối với cá nhân cô cũng vậy, nên cô mới dám đưa ra yêu cầu muốn cùng đi.
Nghê Thần với yêu cầu của cô cũng không nói gì, dù sao phi cơ riêng vẫn rộng, nếu cô ấy thực sự muốn đi thì cứ đi thôi.
Sau chuyện mua lại căn nhà kia, Tang Thủy Lan biết Tống Dao Dao không thích cô, không thích thì không thích, dù sao có Nghê Thần, Tống Dao Dao cũng sẽ không gây khó dễ với cô.
Chí ít cũng có chuyện khiến cô thực sự vui vẻ, đó là Mark cũng được đưa đi cùng.
Phụ trách lái phi cơ là Kiều Dĩ Thâm, đừng nhìn anh ta bình thường cà lơ phất phơ, bộ dáng lúc nào cũng tươi cười lả lướt, kỳ thực anh ta là một phi công tài ba. Khi phi cơ cất cánh, Tang Thủy Lan liền ôm Mark cùng mọi người nói chuyện phiếm, thân là phi công, Kiều Dĩ Thâm cũng thỉnh thoảng góp vài câu, Nghê Thần yên lặng một bên đọc sách, Tống Dao Dao ngồi cách Mark rất xa, tự hồ như nhìn thấy quái vật. Chỉ có Sở Bác Nam cùng cô ngồi cạnh nhau, bàn hết chuyện đông đến tây xoay quanh các món ăn trên thế giới.
Nhắc tới đồ ăn, Tang Thủy Lan hóa thân thành nhà tri thức uyên bác, bất kể là đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây, các loại đồ ăn hay phương pháp chế biến cô đều đọc lanh lảnh.
Kẻ không có tiền đồ Sở Bác Nam, chỉ ngồi nghe cô kể các món ăn đã chảy nước miếng, nhìn cô đút đồ ăn cho Mark mà coi như sơn hào hải vị hận không thể thưởng thức.
Nghê Thần nhìn tình cảnh này, ruốt cuộc cũng lên tiếng: "Đừng cho Mark ăn nữa, nó sẽ mập ra đấy." Từ khi lên phi cơ, cô luôn ôm Mark và cho nó ăn, miệng Mark từ đầu đến giờ chưa lúc nào rảnh rỗi.
Tang Thủy Lan bất mãn lẩm bẩm, "Anh bỏ rơi nó một mình ở nhà lâu như vậy, bây giờ cho nó ăn nhiều một chút, cũng chỉ là bồi dưỡng lại khoảng thời gian bị bỏ đói kia thôi, anh có cần đối xử với nó như cha dượng thế không?"
Nghê Thần liếc mắt trừng cô một cái, Mark dùng đầu cọ cọ cô.
Được thú cưng lấy lòng, cô cười vui vẻ ôm nó thân thiết, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân của mày thực không có suy nghĩ, lại có thể sợ mày béo phì, có suy nghĩ này nhất định không phải người chủ tốt. Thế nên, mày hãy bỏ tà theo chính, đến với tao đi."
Sở Bác Nam nhìn bộ dạng đùa giỡn của cô đắc ý cười to, Kiều Dĩ Thâm đang lái phi cơ cũng vui vẻ. Tống Dao Dao tức giận liếc cô, cô gái này tâm lý có vấn đề sao? lại có thể cùng một con mãng xà to lớn đó làm bạn?!
Nghê Thần thấy thế, bỏ sách xuống, một tay kéo T