XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341098

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1098 lượt.

u ngõ".
Rốt cuộc côc đi hướng nào.
Tôi đã từng được huấn luyện logic chuyên nghiệp cho nên trước tiên bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu tự hỏi.
Đêm hôm mưa bão, lý do ra ngoài? Hơn nữa lý do này lại không cần ngồi xe máy.
Ừm, khả năng lớn nhất là đi ra đường mua thứ gì đó.
Được, giả sử cô đi mua thứ gì đó, vậy mua cái gì?
Còn là thứ phải mua ngay, không thể đợi được?
Không sai, nhất định là bữa tối, hoặc chuẩn bị đồ ăn cho ngày bão.
Tôi mọi cửa hàng tiện ích cùng quán cơm, quán bán hàng rong nhưng đều không thấy.
Vậy cũng không sao, vì trong quá trình tìm kiếm thường có những nhân tố không thể kháng cự.
Cũng như trong phim hay trong tiểu thuyết, nhân vật nam nữ chính lỡ mất nhau một cách chẳng ra sao.
Ví dụ như nhân vật nam chính kinh hoàng tìm ở ga đầu , còn nhân vật nữ chính lại bất lực chờ đợi ở ga thứ hai.
Khi nhân vật nam chính không tìm thấy bèn vội vã chạy tới ga thứ hai, còn nhân vật nữ chính nóng lòng chờ đợi, quyết định tới ga thứ nhất.
Chỉ có điều bọn họ một đi cầu vượt một đi đường hầm, vì vậy vẫn không gặp nhau.
Sau đó nhân vật nam chính hẳn sẽ gọi to tên nhân vật nữ chính tới khản cả giọng, nhưng tàu hỏa bắt đầu ngừng, tiếng loa của nhà ga át mất tiếng tiếng gọi của nhân vật nam chính, cho nên nhân vật nữ chính không nghe thấy.
Vì vậy nhân vật nam chính cúi đầu thở dốc, nhân vật nữ chính che mặt thở dài.
Khi bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên ôm một tia hy vọng cuối cùng chuẩn bị sang nơi ga khác tìm, ngay chớp mắt trước khi thấy nhau, tàu hỏa vừa vặn tiến vào, che khuất tầm mắt của họ.
Cho nên tôi sẽ tiếp tục tìm một lượt, chỉ có điều thứ tự lần này ngược với lần trước, song vẫn không thấy đâu.
Ừm, không sao, đây chắc là do sai lầm cầu vượt với đường hầm thôi.
Tôi quyết định về nhà, vì có thể cô đã mua xong, về nhà rồi.
Tôi thả lỏng bước chân, từ từ đi về nhà C, Tiểu Bì nằm trên mặt đất ngủ nhưng Diệp Mai Quế vẫn không thấy đâu.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, thử bình tĩnh tự hỏi.
Nếu phủ định giả thiết lớn nhất là cô đi mua đồ ăn, vậy giả thiết thứ hai có thể xảy ra là gì?
Đúng rồi, chắc là đi thuê truyện tranh hay tiểu thuyết.
Có thể cô là loại người thích nằm trong chăn đọc sách trong những ngày bão, mới trước đây tôi cũng vậy.
Mở hai mắt ra, chiếc ghế sô pha Diệp Mai Quế hay ngồi vẫn trống không, còn tiếng mưa gió ngoài ban công càng lúc càng lớn.
Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, tôi gần như nhảy dựng khỏi ghế.
"Đồ ngốc! Đi thuê truyện thì tùy ý chọn vào quyển là được, sao mà chọn lâu vậy."
Tôi không khỏi mắng vài tiếng.
Để tránh cho tiếng gọi bị tiếng loa át mất hay ánh mắt bị tàu hỏa che khuất, tôi lưu lại một tơ giấy trên bàn trà, chỉ cần cô ngồi lên ghế sô pha là có thể thấy.
Trên tờ giấy tôi bảo cô gọi điện cho tôi, sau đó ghi lại số điện thoại của mình.
Vốn định ghi thêm những lời như: Tiểu Bì nằm trong tay tôi, không được báo cảnh sát, lập tức mang hai vạn đồng tới... nhưng tôi thật sự chẳng có tâm tình để nói đùa.
Cầm ô lên, đi thẳng tới hai điểm cho thuê duy nhất ở gần đó.
Cửa hàng cho thuê sách đầu tiên có rất ít người, tôi can đảm dùng sức đẩy cửa vào, phát ra tiếng vang rất lớn.
Tiếng mở cửa cùng tiếng nước tí tách rơi từ trên người tôi xuống thu hút mọi ánh mắt kinh ngạc trong quán.
Tôi đành ráng hỏi cô gái nhân viên trong cửa hàng: "Cho hỏi vừa rồi có một cô gái tới thuê sách không?"
"Cô gái ra sao?" Cô nhân viên rời mắt khỏi máy tính, hỏi tôi.
"Là..."
Tôi đột nhiên cạn từ, vì không biết nên tả vẻ ngoài của Diệp Mai Quế ra sao?
Tôi thậm chí còn không biết cô mặc quần áo thế nào.
"Thân cao chừng 165 cm, vóc người không béo cũng không gầy. Mái tóc màu đen, không dài cũng không ngắn. Không đeo kính, khuôn mặt hơi lạnh lùng nhưng thật ra tâm địa rất tốt."
Tôi nghĩ một chút, thử hình dung hình dáng của Diệp Mai Quế.
"Nói vậy là được..." Cô nhân viên tử tế hỏi: "Anh nói xem, cô ấy có đẹp không?"
"Ừ. Cô ấy rất đẹp."
"So với tôi thì sao?"
"Một trời một vực."
"Ai là trời? Ai là vực?"
"Cô ấy là trời, cô là vực."
"Tôi không thấy!" Cô nhân viên lập tức chuyển mắt về màn hình máy tính, bắt đầu giả điếc không để ý tới tôi nữa.
Tôi lập tức chạy tới cửa hàng cho thuê sách thứ hai, nhân viên cửa hàng cũng là nữ.
Lần này tôi rũ hết nước trên người trước sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Tôi rất lẽ phép lặp lại vấn đề vừa rồi, cũng miêu tả lại vẻ ngoài của Diệp Mai Quế.
"Cô ấy khoảng bao nhiêu tuổi?" Cô nhân viên cửa hàng đang sửa sang lại sách trên giá, quay lại hỏi tôi.
"Khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng nhìn qua còn rất trẻ."
"Vậy chẳng phải cũng xấp xỉ tuổi tôi?"
"Không, cô ấy trẻ hơn. Cô nhìn qua ít nhất cũng ba mấy tuổi."
"Tôi không thấy!" Cô nhân viên cửa hàng dùng sức cắm phập quyển sách vào giá, không để ý tới tôi nữa.
Ra khỏi cửa hàng cho thuê sách thứ hai, trên đường đã có vài vũng nước.
Điều này có nghĩa là hệ thống thoát nước trong nội thành đã bắt đầu quá tải, không thể nhanh chóng xử lý hết nước mưa.
Như