80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341104

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1104 lượt.

g cảnh?"
Tôi càng nghĩ càng khó hiểu: "Phong cảnh ngày bão dễ nhìn vậy sao?"
Cô nghe xong quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi một cái.
Còn khuôn mặt cô như vừa trải qua một trận gió tuyết.
Thang máy mở ra, nhưng cô không hề có ý đi vào, chỉ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bị ánh mắt cùng vẻ mặt lạnh băng của cô đông cứng, không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
Miễn cưỡng giơ ngón tay ra ấn nút một lần nữa, cửa thang máy lại mở ra.
"Lên lầu đi." Tôi nói.
Diệp Mai Quế thu lại ánh mắt, bước nhanh vào thang máy, sau đó đóng cửa thang máy lại.
Trước khi tôi kịp bước vào thang máy.
Tôi ngơ ngác nhìn thang máy từ từ lên trên, ngừng ở vị trí số "7".
Sau đó lại ấn nút gọi thang máy xuống.
Đến lúc tôi lên tầng 7, ra khỏi thang máy, mở cửa ra, vào nhà C. Đèn ngoài hành lang đã tắt, ngay cả phòng khách cũng tối đen.
Chỉ có dưới khe cửa phòng Diệp Mai Quế ánh lên một chút ánh sáng.
Tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Vào phòng, đóng cửa lại, ngay cả quần áo cũng không thay, tiện tay tháo kính , lấy những thứ trong túi ra, sau đó nằm sấp xuống giường.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi như nhớ lại lúc trước, khi ở quảng trường nhảy điệu nhảy dân gian, nghe thấy tiếng của một đàn anh: "Xin hãy mời bạn nhảy!"
Khi đó tôi luôn thối lui, trốn vào trong chỗ tối, trốn tới nơi xa nhất tối nhất.
Nhưng ánh mắt tôi vẫn nhìn từng đôi nam nữ sung sướng khiêu vũ giữa trung tâm quảng trường.
Tôi chìm trong giấc ngủ mơ mơ hồ hồ, cho tới lúc tiếng chuông di động đánh thức.
"Alo." Tôi trả lời hàm hồ.
"Cậu đã ngủ chưa?"
"Rồi."
"Xin lỗi."
"Không sao. Có chuyện gì vậy?"
"Cậu lưu lại số điện thoại này đi."
Tôi xem thử số điện thoại, là một dãy số xa lạ.
"Được rồi."
"Không sao."
"Thật không?"
"Chẳng lẽ cậu còn có việc gì à?"
"Đúng vậy."
"Chuyện gì?"
"Xin hỏi cô là ai?"
"Này!" Cô đột nhiên hét lên một tiếng, tôi cũng bừng tỉnh khỏi cơn mê.
"Diệp Mai Quế, cô đang ở đâu?" Tôi nhanh chóng nhìn đồng hồ: "Đã khuya lắm rồi."
"Đừng lo, tôi đang ở phòng khách."
Tôi đeo kính lại, ngồi dậy khỏi giường, thấy ánh sáng từ phòng khách hắt vào phòng mình.
"Ừm."
"Tôi đã thấy tờ giấy."
"Tờ giấy nào?"
"Cậu để trên bàn trà ấy."
"Chữ rất xấu hả?"
"Ừ, đúng là rất xấu." Diệp Mai Quế cười một tiếng.
"\'Diệp Mai Quế: thấy tờ giấy này rồi xin đừng đi loạn nữa. Gọi vào di động cho tôi, tôi ra ngoài tìm kiếm.\' Cậu viết như vậy chẳng khác nào thông báo cảnh cáo bà vợ bỏ trốn ."
Diệp Mai Quế vẫn cười, tôi chưa từng nghe thấy tiếng cười khanh khách như vậy từ cô.
"Buồn cười đến vậy sao?"
"Đúng vậy. Buồn cười lắm." Cô lại tự đọc tự cười vài giây, sau đó tiếng cười ngừng lại, nói: "Cậu thật sự ra ngoài tìm tôi?"
"Đúng vậy. Khi tôi đi làm về không thấy cô nên mới chạy ra ngoài tìm."
"A..." Bên kia điện thoại, cô dường như đang suy nghĩ gì đó: "Mấy giờ cậu về?"
"Khoảng tám giờ 45. Tôi đi taxi về."
"Ra vậy, hèn gì tôi chờ mà không thấy cậu."
"Chờ?"
"Ừ, tôi chờ cậu ở trạm xe điện ngầm. Không ngờ cậu lại đi taxi về."
"Vì sao cô nghĩ tôi lại không đi taxi?"
"Vì cậu rất nhỏ nhen."
Sau khi nói xong, Diệp Mai Quế lại cười.
"Tôi vội về nên phải ngồi taxi." Tôi chờ cô cười xong mới nói tiếp.
"Ừ. Tôi đùa thôi, cậu không nhỏ nhen."
"Cô cứ chờ ở trạm xe điện ngầm sao?"
"Tôi có về một lần. Gọi cậu từ hanh lang không thấy gì, tôi đành phải gõ cửa phòng cậu, vẫn không thấy có phản ứng gì nên tôi nghĩ cậu còn chưa về. Tôi không nghĩ nhiều, lại ra ngoài."
"Vậy sao cô không thấy tờ giấy?"
"Đồ ngốc, tôi vốn không ngồi xuống đương nhiên không thấy tờ giấy đặt trên bàn trà rồi."
"À. Thì ra là thế."
"Cậu còn gì muốn hỏi không?"
"Tôi có thể hỏi sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Sao cô lại tới trạm xe điện ngầm chờ tôi? Cô cứ ở nhà cũng chờ tôi được mà."
Tôi hỏi xong, từ trong điện thoại vang lên tiếng hít thở phì phò, tôi thầm hô không ổn.
"Không, không phải tôi ra đấy đợi cậu. Tôi thấy cảnh tượng mưa to gió lớn đẹp tuyệt, hơn nữa sắc trời thật tối, đường lại ngập nước, tôi đi xem xem có phải cậu bị chậu hoa hay biển quảng cáo bị gió thổi tung rơi xuống đập trúng, hay là do mưa quá lớn không nhìn rõ đường, sau đó không cẩn thận rớt xuống cống. Chuyện hay ho như vậy nên tôi đương nhiên phải ra ngoài xem rồi. Trả lời như vậy đã vừa lòng cậu chưa?"
Tiếng cô nói chuyện như mưa to ngoài phòng, lốp bốp liên miên không ngừng.
"Vậy thật xin lỗi. Tôi không có ý đó."
"Vậy ý cậu là gì?"
"Ý tôi là trời mưa to gió lớn, cô ở nhà an toàn hơn. Nếu cô ra ngoài tôi sẽ lo lắm đấy.."
"Cậu có lòng tốt vậy sao?"
"Có chứ. Thế nên tôi mới đi tìm cô."
"Hừ."
Chúng tôi cùng im lặng.
Không ngờ lại y như khi giáp mặt nói chuyện với nhau, nói qua điện thoại cũng vậy, nói một lúc lại ngừng một lúc.
"Thật xin lỗi." Rốt cuộc tôi mở miệng trước.
"Sao?"
"Tôi không nên bảo cô ra ngoài vì muốn ngắm cảnh mưa bão."
"Hừ."
"Xin lỗi