XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134299

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/299 lượt.

en biết với Trình tiên sinh này nhưng trong xe họ không hề nói chuyện, Tĩnh Uyển tâm trạng vốn nặng nề, nên chỉ im lặng, may mà xe đi rất nhanh, cuối cùng kịp vào thành trước lúc đóng cổng. Trong thành Càn Bình nhà nhà đã lên đèn, Nghiêm tiên sinh đó liên tục cảm ơn Trình tiên sinh, họ xuống xe ở cổng Tây. Nghiêm tiên sinh đó làm việc rất chu đáo, giúp cô thuê một chiếc xe kéo về nhà, còn mình ngồi một chiếc khác theo sau bảo vệ cô, giữ khoảng cách không xa không gần.
Bên ngoài cổng nhà vẫn còn bảy, tám chiếc xe đậu lại, từng dải đèn chiếu sáng đến tận trong vườn, xem ra khách vẫn chưa về hết, cảnh vệ họ Nghiêm đó xuống xe từ xa, thấy không ai chú ý, nói nhỏ với cô: “Thời gian này tôi đều ở Càn Bình, phủ nhà tiểu thư, tôi không tiện đến thường xuyên, nếu tiểu thư có việc có thể trực tiếp đến số 21 ngõ Tam Hòe phía Nam thành tìm tôi”.
Tĩnh Uyển gật đầu, cô sợ về nhà muộn cha tức giận sẽ sinh ra lắm chuyện, khách khứa quả nhiên vẫn chưa về, trong nhà trên hình như vẫn có mấy bàn mạt chược, từ xa đã nghe thấy tiếng chia bài loạt soạt. Cha đang đánh bài với mấy người chú bác, thấy cô về, chỉ hỏi một câu: “Vương tiểu thư đã đỡ chút nào chưa?”.
Cô gật đầu qua loa, mượn cớ mệt về phòng mình, chẳng qua cả tâm hồn, thể xác cô đều quá mệt mỏi, cô nằm xuống giường nói nghỉ ngơi một lát, nhưng liền ngủ thiếp đi luôn. Trong mơ, khung cảnh giống như ngày cưới, cô che mạng đỏ, mặc quần áo cưới đỏ, đứng trong lễ đường rộng lớn, xung quanh đều là bạn bè người thân, bên ngoài cười nói nhưng trong tim cô lại buồn bã đến cực điểm. Tiếng người xướng lễ xướng lên: “Một bái, hai bái…”. Hứa Kiến Chương bên cạnh cúi người hành lễ, cô thì bất luận thế nào cũng không chịu cúi người xuống, trong lòng chỉ nghĩ, chẳng lẽ thật sự gả cho anh như thế, chẳng lẽ thật sự gả cho anh?
Cô bàng hoảng tỉnh dậy, chỉ thấy cánh tay tê nhức, trên người lại đắp chiếc chăn mỏng, chắc là bác Ngô đắp giúp cô, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhìn trời bên ngoài đang dần sáng, đêm mùa hè luôn ngắn ngủi, trời đã sắp sáng rồi. Cô liền ngồi dậy, vạt áo rơi ra mấy cánh hoa, cô nhặt lên xem, hoa nhài tuy đã héo nhưng vẫn còn thơm. Cô chợt nhớ ra mình còn đeo viên “Thần Châu” đó, cô vô thức sờ lên cổ, không ngờ không thấy gì, trái tim bỗng chùng xuống, trong chốc lát gần như toát mồ hôi lạnh, chỉ nghĩ: “Viên ngọc đâu rồi?”.
Cô hốt hoảng vội vàng dậy đánh răng rửa mặt, nghĩ viên ngọc đó nhất định là bị rơi tối qua, nếu không phải trên xe kéo lúc về nhà thì là rơi trên xe ô tô, bây giờ phải nhanh chóng đi tìm.
Cô vốn rất ham ngủ, ngay cả bác Ngô cũng ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư sao dậy sớm thế?”.
Doãn phu nhân thấy cô xuống lầu cũng thương xót nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa, ngày kia là ngày lành, mai e rằng nửa đêm đã phải dậy chuẩn bị, đến lúc đó rất mệt đấy”.
Tĩnh Uyển “dạ” một tiếng, Doãn phu nhân có một cô con gái duy nhất nên rất yêu chiều, thấy cô không tập trung liền hỏi: “Có phải ốm rồi không? Hai ngày này đừng để mệt mỏi quá đấy”.
Tĩnh Uyển vâng dạ qua loa với mẹ, trong đầu chỉ nghĩ đến trước tiên phải đi ngõ Tam Hòe nói với Nghiêm tiên sinh, anh ta quen biết Trình tiên sinh, có thể bảo anh ta đi hỏi xem có phải rơi ở trên xe vị Trình tiên sinh đó không, nếu không, vậy thì phiền phức rồi. Đang tính toán như thế, bác Phúc đến thông báo nói có khách đến thăm cô, vì bình thường cô cũng có rất nhiều bạn học nam đến chơi, nên Doãn phu nhân không để ý lắm. Tĩnh Uyển cầm tờ danh thiếp lên, chỉ thấy ba chữ “Trình Tín Chi”, trong lòng mừng rỡ nghĩ chắc là vị Trình tiên sinh đó, vội bảo bác Phúc mời đến phòng khách nhỏ. Quả nhiên là vị Trình tiên sinh ấy, từ xa anh đã cúi người hành lễ kiểu Tây, nói luôn: “Đường đột đến thăm tiểu thư thế này vốn là rất không nên nhưng tối qua tiểu thư quên một thứ rất quan trọng trên xe tôi, cho nên tôi vô cùng mạo muội đến trả trước”.
Tĩnh Uyển lúng túng, nghĩ anh xuất thân cao quý, học rộng biết nhiều, e rằng đã biết rõ lai lịch viên trân châu ấy, chẳng trách tối qua trên xe vừa nhìn thấy, vẻ mặt đã hiện vẻ thiếu tự nhiên. Lúc đó cô chỉ canh cánh việc trong lòng, không hề phát giác. Không biết anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu, trong lòng cứ thấp thỏm không yên, vị Trình tiên sinh đó lại nói như không có chuyện gì: “Em gái nhà tôi xưa nay rất thích thứ đồ này, cho nên lần trước tôi mới đặt chiếc nhẫn đó ở cửa hàng đồ Tây giúp nó, viên ngọc này của tiểu thư có lẽ cũng là ngọc trai nuôi từ Đông Doanh phải không?”.
Tĩnh Uyển nghe anh cố ý giải vây cho mình, trong lòng nhẹ nhõm, cười nói: “Đúng thế, là ngọc trai nuôi”.
Vị Trình tiên sinh đó nói: “Viên ngọc đẹp đẽ như vậy, chỉ có người đẹp như tiểu thư đeo mới xứng, mới cùng tỏa sáng”. Tuy nói một câu nịnh nọt lấy lòng như thế nhưng thốt ra từ miệng anh ta nghe lại rất tự nhiên, không hề khiến người ta cảm thấy khách sáo, giả tạo.






Tĩnh Uyển tiễn Trình Tín Chi về, trái tim mới đập bình thường trở lại. Ngày hôm sau, vì là ngày đại hỷ, cho nên hai vợ chồng họ Doãn đều bận chuẩn bị h