Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134302

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/302 lượt.

hanh như bay, không lâu sau đã đưa cô đến phía Nam thành.
Cô biết hành động này của cô thật sự khiến người đời kinh hãi, ngay cả Nghiêm tiên sinh đó thấy cô cũng rất bất ngờ. Cô không nhiều lời, chỉ nói gọn một câu: “Tôi muốn đến Vĩnh Tân”.
Nghiêm tiên sinh đó lập tức trấn tĩnh, ánh mắt đầy vẻ khâm phục, miệng lại nói: “Bây giờ hai bên chiến sự gay go, giao thông đứt đoạn, tiểu thư không thể mạo hiểm như thế”.
Tĩnh Uyển cố chấp ngẩng mặt lên: “Anh ấy đã có thể đến được, anh nhất định có cách đưa tôi đi. Cửa thành sắp đóng rồi, nếu hôm nay không đi được có lẽ cả đời này tôi cũng không có cách nào đi”.
Nghiêm tiên sinh do dự: “Tiểu thư thân đáng ngàn vàng, tiền tuyến lửa đạn không phải là chuyện chơi. Trên đường chẳng may có tổn thất gì, Nghiêm Thế Xương tôi mặt mũi nào đi gặp cậu Sáu”.
Tĩnh Uyển giậm chân: “Tôi không sợ, anh sợ cái gì?”.
Nghiêm Thế Xương suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: “Vậy xin tiểu thư đợi lát, tôi đi bố trí”.
Anh ta làm việc rất lanh lẹ, một lúc sau liền quay lại, hai người ngồi xe ra khỏi thành, bên ngoài thành đã có người thuê một chiếc xe ngựa đón ở đó, trời đã muộn, họ ngồi xe ngựa lắc lư đi khoảng mười cây số. Tĩnh Uyển một nửa hồi hộp, một nửa sợ hãi, xen lẫn sự vui mừng khó tả, ngồi trong chiếc xe ngựa lọc cọc lọc cọc, trái tim cô ấp ủ một sự nồng nhiệt không thể khống chế. Lần này gần như đi cả nửa đêm, từ con đường nhỏ xe ngựa lắc lư rẽ vào con đường hẹp hơn nữa, cuối cùng đi vào một khuôn viên, nhờ vào chút ánh sáng ở đầu xe Tĩnh Uyển lờ mờ nhìn thấy một hộ gia đình rất bình thường.
Nghiêm Thế Xương xuống xe trước, giúp cô kéo mành che, nói nhỏ: “Tiểu thư, tối nay ở tạm đây, sáng sớm mai lại lên đường”.
Tĩnh Uyển tuy to gan, nhưng đến nơi không quen biết này vẫn không khỏi sợ hãi. Trong lòng vẫn nhớ cha mẹ, lúc này chắc họ lo lắng đến phát điên rồi, nhưng bản thân khi ra đi đã không màng tất cả, sau này chỉ có thể cầu xin họ tha thứ.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng, tươi cười ra đón. Ở đây không có đèn điện, vẫn thắp đèn dầu, Tĩnh Uyển thấy có nữ chủ nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Dưới ánh sáng ảm đạm chỉ thấy một căn phòng dọn dẹp gọn gàng, bà chủ nhà giúp cô kéo chiếc mành, bên trong cũng là giường đất. Tĩnh Uyển nửa đêm bôn ba, nay thấy chiếc giường sạch sẽ đó liền ngồi xuống trước.
Nghiêm Thế Xương nói: “E rằng ngày mai tiểu thư vẫn phải khổ rồi”. Anh ta nói rõ tất cả kế hoạch cho cô: “Tiền tuyến tuy đang đánh nhau, nhưng ở đây rất gần núi Kỳ Phong, chúng ta đã chuẩn bị gia súc, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành, đi qua con đường nhỏ trên núi, dự tính phải mất bốn, năm ngày, chỉ cần đến phạm vi núi Kỳ Phong, là chúng ta có thể kiểm soát được rồi. Có điều đường đi đều là đường nhỏ qua núi vượt đèo, nhà dân thưa thớt, chỉ sợ việc ăn ở của tiểu thư sẽ phải chịu khổ rất nhiều”.
Tĩnh Uyển nói: “Không sao, tôi đã đi là đã chuẩn bị chịu khổ rồi”.
Nghiêm Thế Xương gặp mặt cô có mấy lần, trong lòng rất là lo lắng, cô là đại tiểu thư yếu đuối như thế chỉ sợ trên đường rất khó chăm sóc. Sáng sớm ngày hôm sau Tĩnh Uyển thay bộ quần áo cũ của bà chủ nhà, lấy vải xanh quấn tóc lên, nhìn rất giống thôn nữ. Cô tuy trẻ tuổi nhưng trong lòng đầy tâm sự, biết rõ con đường phía trước vất vả, soi mình vào mặt nước vẫn không nhịn được cười thành tiếng.
Nghiêm Thế Xương cũng thay quần áo vải cũ, chủ nhà chuẩn bị cho anh hai con lừa lớn, lại bảo một đứa cháu của mình tầm mười bốn gọi là Thặng Nhi, giúp Tĩnh Uyển kéo gia súc. Tuy Tĩnh Uyển cưỡi ngựa rất khá nhưng cũng chưa từng cưỡi lừa, cô đứng ở một chiếc cối bên cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm cưỡi lên, Nghiêm Thế Xương vốn cũng rất lo lắng, thấy cô ngồi chắc chắn trên yên mới thở phào.
Khi cưỡi quen con lừa đó rồi thì đi vừa nhanh vừa chắc. Tháng tám trong núi lúa kê đang chín, Tĩnh Uyển ngắt một chiếc lá cọ che lên đầu tránh ánh nắng, cô đã thay đôi giày da bằng đôi giày vải bà chủ mới khâu, trên đó thêu một cặp bướm ngũ sắc, dưới ánh mặt trời đôi giày lắc qua lắc lại, cặp bướm sống động như sắp bay lên. Cô nghiêng người ngồi trên lưng lừa, hai bên con đường nhỏ đều là cỏ dại xanh rì, thỉnh thoảng giữa khúc quanh của núi lại hiện ra một mảnh ruộng, gió thổi qua đám cao lương rậm rì, cách chiếc lá cọ, ánh mặt trời nóng bỏng tỏa ra hơi thơm thanh mát. Đi rất lâu mới nhìn thấy hai, ba hộ gia đình lác đác ở sườn núi, khói bếp màu xanh ngọc bốc lên lưng chừng trời. Con đường núi ngoằn ngoèo, như thể đi mãi không hết vậy. Tĩnh Uyển lúc đầu vẫn lo lắng về cha mẹ, thỉnh thoảng có cảm giác áy náy, đến lúc này cũng đành cố gắng quên đi, cô nghĩ việc đã đến nước này nghĩ nhiều chẳng ích gì. Trong lòng hễ nghĩ đến ngày gặp Mộ Dung Phong là cả trái tim lẫn đầu óc đều thấy vui mừng, dù rằng cô chưa bao giờ phải đi qua đường núi gập ghềnh như vậy.
Thặng Nhi chỉ lo cắm đầu đi, Tĩnh Uyển vốn có tâm trạng, muốn phân tán sự tập trung, do đó hỏi cậu hết câu này đến câu khác như mấy tuổi rồi, nhà có những ai, đi học chưa, đã đi đâu ra khỏi làng chưa… Nghiêm Thế Xương vốn rất lo lắ


Pair of Vintage Old School Fru