
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134265
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/265 lượt.
chân yếu tay mềm ra tay phản kháng. Đám lính đó đều sững lại, gã bị cô đánh đang tức thẹn quá hóa giận, vung chân đá cô một cái: “Khốn kiếp muốn chết hả?”.
Tĩnh Uyển không tránh kịp, bị hắn đá trúng bụng, “á” lên mộc tiếng, chỉ thấy đau đớn không chịu nổi, giống như bị ngàn mũi tên bắn trúng, cả cơ thể trong chốc lát đổ về phía sau, nắm chặt lấy cửa như muốn ngã xuống, đau đớn ập đến từng đợt, trước mắt là một khoảng trắng xóa. Mấy gã đó vừa cười vừa đi đến gần, trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, cắn chặt răng: “Tôi là người thân của sư đoàn trưởng Lưu”.
Tên lính già đó sững người một lát, cười chế giễu: “Nói năng xằng bậy! Mày là người thân của sư đoàn trưởng, tao còn là ông lớn của sư đoàn trưởng Lưu ấy!”. Một tên khác cười ha ha.
Tĩnh Uyển đau đến gần như không nói nổi, một tay ấn trên bụng, một tay khác nắm chặt cửa phòng, cô biết rõ nếu đưa chiếc giấy thông hành đặc biệt ra e rằng hành tung của mình sẽ bị bại lộ. Nhưng tình cảnh cấp bách trước mắt, đành cố chút sức lực cuối cùng lấy ra tờ giấy đó, run rẩy đưa ra.
Tên đó không biết chữ, tiện tay đưa cho người đi cùng: “Ông Lý, ông đọc xem”. Tên họ Lý đó nhận lấy đọc: “Nữ quyến Lưu phủ, đặc biệt phê chuẩn thông hành, được đi qua tất cả các trạm gác…”. Lướt mắt một chút đã đến con dấu đỏ phía dưới, là hai chữ triện “Bái Lâm”. Tên họ Lý đó biết chút chữ nghĩa văn vẻ, từng làm việc trong bản doanh, trong quân đội phàm là tài liệu mật gửi đến và đi, Mộ Dung Phong đều đóng dấu ở phía dưới, cho nên hắn nhận ra con dấu đỏ, giật bắn mình, theo bản năng “dập” một tiếng đứng thẳng, đưa tay lên hành lễ.
Tĩnh Uyển đau đến mức đầu toát hết mồ hôi, chỉ thấy trời đất quay cuồng, dựa ở đó thở nhẹ, nhưng mỗi lần thở gần như đều khiến bụng đau đớn. Mấy tên đó nhìn nhau, rồi cùng nhìn tờ giấy lệnh, không biết nên rút lui thế nào. Cô gần như sắp khóc: “Cút hết đi”.
Mấy tên đó như được ban đại xá, nửa đi nửa giật lùi lủi ra ngoài. Những người khách khác trong nhà trọ đều nhìn cô như nhìn quái vật, vẫn là người hầu phòng to gan đó đi lên dìu cô. Cô đi về phòng, răng cắn chặt trên môi thành một vết hằn, trọng lượng toàn thân cô gần như đè xuống cánh tay của người hầu phòng, người đó thấy cơ thể cô không ngừng run lên, chỉ sợ xảy ra chuyện, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, cô lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: “Đây là tiền phòng, phiền cậu gọi giúp tôi một chiếc xe, còn lại cậu giữ lấy”.
Người hầu phòng đó thấy cô thân gái một mình, lại ốm suốt, vô cùng đáng thương, nhận lấy tiền đồng ý đi gọi xe giúp cô, xe vẫn chưa đến mấy binh sĩ trị an đó bỗng nhiên quay lại. Vừa thấy cô chúng liền hét lớn ra lệnh: “Đưa giấy thông hành đây”.
Cô biết tình hình không ổn, bụng lại đau như dao cắt, đau đến mức ngay cả sức lực để nói cũng không có. Tên họ Lý đó đã giằng tờ giấy thông hành, nói: “Đây nhất định là giả, người thân của sư đoàn trưởng Lưu sao có thể ở nơi như thế này? Tôi thấy cô chắc chắn là gián điệp trà trộn vào thành”. Tĩnh Uyển ấn chặt tay vào bụng, mồ hôi lạnh theo tóc mai lăn xuống, chỉ thấy giọng của hắn, lúc xa lúc gần, ngay cả mặt bọn chúng cũng không rõ.
Mấy tên đó hùng hổ như lang sói, không phân trần gì, lôi cô ra ngoài, cô đã yếu ớt đến cực điểm, đành kệ cho họ đưa mình đến đồn trị an, vừa bước vào cửa đã không chịu đựng được nữa liền ngất đi. Gã lúc trước bị cô tát bèn mắng nhiếc rồi đá cô một cái: “Con thối tha biết giả chết thật!”.
Cú đá đó trúng vào sườn cô, cô ho nhẹ, đau đớn tỉnh lại. Chỉ nghe bên cạnh có người nói: “Lục tư lệnh nói rồi, giam vào đã rồi hãy nói”. Sau đó phía sau đầu đau đớn, cô bị người ta nắm tóc kéo dậy. Một tên khác dùng tay đẩy mạnh phía sau, cô loạng choạng đi về phía trước, hắn nhốt cô vào ngục, “lạch cạch” tiếng khóa cửa vang lên, nhốt cô lại.
Vì tổ chức việc hỷ nên trong đại soái phủ ngay cả các cành cây cũng treo đầy cờ màu, trang trí vô cùng đẹp mắt. Sau lễ đường có một sân khấu kịch, vì vị trí không đủ rộng cho nên nhấc tạm cổng ra, sau đó đưa đường dẫn hơi ấm vào, xung quanh cổng đặt vô số chậu hoa mẫu đơn đang nở rộ, chiếc cổng đỏ được không khí ấm phả lên, khí xuân mơn mởn, hương hoa kèm theo hương phấn son rực rỡ sắc màu, muôn hình muôn trạng trong tiếng nhạc véo von trên sân khấu.
Mộ Dung tam tiểu thư thấy Vương Đạo Nghĩa – thư ký riêng của Mộ Dung Phong đang đi bên ngoài, liền vẫy vẫy tay gọi anh ta, Vương Đạo Nghĩa tươi cười hỏi: “Tam tiểu thư có gì sai bảo?”.
Mộ Dung tam tiểu thư nói: “Hôm nay Lô Ngọc Song cũng đến, cậu phải giữ sĩ diện cho tôi, đẩy kịch cô ấy về phía sau chút”.
Vương Đạo Nghĩa “ôi chao”một tiếng, nói: “Tam tiểu thư chỉ cần bảo cô ta hát là được, sao còn phải cố ý nói vậy”.
Tam tiểu thư cười nói: “Cậu là người điều hành kịch mà, đương nhiên tôi phải nói với cậu một tiếng, để cậu có sự chuẩn bị”.
Đúng lúc đó, một cảnh vệ đi đến nói với Trình Tín Chi: “Trình tiên sinh, bên ngoài có người tìm ngài”. Trình Tín Chi tưởng là lái xe của mình nên đứng dậy đi ra ngoài.
Một lúc sau, anh liền quay lại, vẫn nói n