
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134256
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/256 lượt.
người, chỉ có xe của họ đang chạy. Cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Cảm ơn anh, nhưng tôi thật sự không có cách nào mới nghĩ đến anh. Cho tôi xuống xe phía trước, nếu … nếu lúc đó bị anh ta phát hiện…”.
Giọng nói của Trình Tín Chi rất nhỏ, truyền đến tai cô có một cảm giác ấm áp khó nói thành lời: “Không có ai nói ra đâu, lái xe và xe là tôi đem theo từ Ủng Nam đến, rất đáng tin. Người ở đồn trị an nhất định không biết thân phận của cô, nếu không thì quyết không dễ dàng thả cô ra như vậy. Cho dù sau này họ biết rồi, cũng tuyệt đối không nói ra. Nếu cậu Sáu biết họ bắt được cô lại thả cô đi, e rằng mấy người họ ai cũng sẽ mất đầu, cho nên họ nhất định sẽ không nói. Cho dù trưởng quan trị an cấp trên có biết chút ít, sợ cậu Sáu truy cứu trách nhiệm cũng sẽ giấu thôi”.
Anh phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại, Tĩnh Uyển nhen nhóm hy vọng, cắn răng nhè nhẹ: “Xin anh giúp tôi. Vì Trình tiểu thư, xin anh giúp tôi”.
Trong bóng tối, mắt cô long lanh như ngôi sao, yếu ớt tỏa ra ánh sáng đáng sợ, giống như tuyệt vọng, càng giống như một sự điên cuồng không thể giải thích. Anh nhất thời không nói được gì, lúc sau mới nói: “Doãn tiểu thư, tôi sẽ có hết sức để giúp cô”.
Tính anh tuy ôn hòa, nhưng hành sự dứt khoát, trước tiên về khách sạn gọi điện thoại cho người quen, chỉ nói có một người bà con xa đến tham dự hôn lễ, mắc bệnh nặng cần tịnh dưỡng, lập tức mượn một căn nhà và đưa Tĩnh Uyển đến đó.
Căn nhà đó là một căn nhà nhỏ có vườn phía sau, chỉ có một đôi vợ chồng già ở đó trông nhà, vì bình thường để quét dọn, tất cả đồ dùng để mới, cho nên bỏ vải phủ ra, lập tức sắp xếp xong xuôi. Trình Tín Chi thấy căn phòng ngủ đó tuy nhỏ, như cửa sổ đều đóng kín, không có gió lọt vào. Trên tường dán giấy trắng rất sạch sẽ, trần nhà cũng không có mạng nhện, bồ hóng… Tuy trong phòng chỉ kê một chiếc giường gỗ đàn trắng, nhưng ga trải còn mới. Bà già coi nhà xách một chiếc lò sưởi đến, một lúc sau căn phòng liền trở nên ấm áp.
Đến bây giờ Tĩnh Uyển mới thờ phào nhẹ nhõm như được giải thoát, chỉ cảm thấy bụng đau đớn khó chịu, cả cơ thể chầm chậm ngồi xuống. Dưới ánh đèn, Trình Tín Chi thấy mặt cô xanh xao không còn giọt máu, liền nói: “Có phải Doãn tiểu thư bị bệnh không, có cần mời bác sĩ đến khám không?”.
Tĩnh Uyển chầm chậm lắc đầu: “Tôi chỉ mệt thôi”.
Trình Tín Chi nói: “Ở đây hơi đơn sơ, nhưng rất an toàn, Doãn tiểu thư nghỉ đi, nếu ngày mai tôi không đến được, cũng nhất định sẽ phái người đến. Tôi nói với họ, cô họ Lâm, là em họ phía nhà ngoại của tôi”.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô vẫn long lanh như nước hồ thu, khẽ nói: “Cảm ơn anh, Trình tiên sinh”.
Trình Tín Chi hơi áy náy, nói: “Tôi không phải là bậc quân tử nhiệt tình như đạo xưa”.
Khóe miệng Tĩnh Uyển hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thê lương: “Anh chịu nói thật ra như thế, đã là quân tử rồi”. Cô quay mặt đi, chỉ nghe tiếng gió Bấc ù ù bên ngoài, như muốn thổi đến mức tận đáy tim người ta sinh ra một sự lạnh lẽo vô vọng mới thôi.
Sau khi Trình Tín Chi đi, Trình Doãn Chi ngồi nghe kịch một mình, càng thấy nhàm chán hơn, trên sân khấu một đoạn kịch Tây Bỉ vừa hát xong, rất nhiều người đứng dậy vỗ tay khen hay. Trình Doãn Chi quay mặt lại, đứng lúc nhìn thấy một cảnh vệ vội vã đi đến, nói một hồi với Thư Đông Tự, Thư Đông Tự lập tức cúi người xuống, nói nhỏ hai câu vài tai Mộ Dung Phong. Chỉ thấy sắc mặt Mộ Dung Phong hơi thay đổi, lập tức đứng dậy quay người đi ra ngoài.
Anh vừa đi, các cảnh vệ cũng tiền hô hậu ủng đi theo sau, khách khứa cũng nhốn nhào liếc nhìn. Hà Tự An đi lên thì thầm vài câu, Mộ Dung Phong không hề dừng bước, vẫn là Thư Đông Tự vội nói một câu gì đó với Hà Tự An, xong liền chạy lên theo sát Mộ Dung Phong ra ngoài. Hà Tự An cười quay đầu lại nói: “Mọi người đừng lo lắng, chỉ là nước bạn phái một đại biểu quan trọng đến chúc mừng, tàu hỏa giờ này mới đến, cậu Sáu đích thân đi đón, mời mọi người tiếp tục xem kịch”.
Khách khứa liền nhốn nháo bàn luận, có người nói là đặc sứ nước Nga đến, có người nói là đặc sứ nước Nhật, vì trên sân khấu đang hát đến đoạn quan trọng, không lâu sau sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về vở kịch.
Mộ Dung Phong đi thẳng qua phòng khách, nói với Thư Đông Tự: “Đem đến tôi xem”. Thư Đông Tự đưa lên một tờ giấy nhỏ, anh cầm lấy, không kìm được nắm chặt lấy nó: “Nhất định là cô ấy, con dấu này là thật, nhất định là cô ấy nhân lúc tôi không phòng bị trộm con dấu, cô ấy từng giả chữ của tôi, ngoài cô ấy ra không có ai khác”.
Thư Đông Tự nói: “Lục tư lệnh nói tuy là một phụ nữ trẻ tuổi nhưng hình dáng không giống Doãn tiểu thư lắm”.
Mộ Dung Phong nói dứt khoát: “Bảo họ lái xe ra, tôi đến đồn trị an”. Thư Đông Tự không nói gì, Mộ Dung Phong tức giận nói: “Điếc à? Mau đi lấy xe!”.
Thư Đông Tự nói: “Hay bảo người đi xem trước, nếu là thật thì sắp xếp xe đi đón cũng không muộn”.
Mộ Dung Phong chùng khóe miệng xuống, quay phắt người đi ra ngoài, Thư Đông Tự cuống cuồng đuổi theo nói: “Đã ba giờ sáng rồi, cậu Sáu, muộn như vậy, hôm nay là đại hỷ của cậu, là đêm động phòng hoa chúc…”.
Mộ Dung P