
Tác giả: Mộc Phù Sinh
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341244
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1244 lượt.
ô đã nhảy lên trốn chạy.
“A Diễn.” Cô van nài.
“Không được.” Anh nói chắc nịch, “Không đau lắm đâu, có anh ở bên cạnh mà đúng không?”
“Anh đừng… đi.” Miệng và lưỡi của Tả Ý đã bắt đầu tê cứng, nói chuyện cũng không còn lưu loát.
“Ừm, không đi.” Anh vẫn nắm chặt tay cô, đứng ngay bên cạnh.
Bác sĩ dùng đồ kẹp đụng đụng vào lưỡi của Tả Ý: “Thuốc phát huy tác dụng thì có thể bắt đầu, nếu đau thì có thể giơ tay lên.
Ngờ đâu bác sĩ đụng liền vài chỗ, chỗ nào Tả Ý cũng bảo có tri giác.
Lại chờ thêm một lúc, cô vẫn nói có tri giác.
“Một số người sẽ có triệu chứng kháng thuốc tê, vậy đi, tôi tiêm thêm một liều nữa.” Bác sĩ nói.
Lệ Trạch Lương gật đầu.
Y tá lại đi lấy thêm một mũi thuốc tê, mũi thứ hai đã tiêm vào, mười phút sau, thử lần nữa. Tả Ý vẫn giơ tay nói còn cảm giác đau. Tới đây thì bác sĩ cũng hết cách, ông nghiêng đầu nhìn răng của Tả Ý nói: “Không thể nào.”
Chính trong lúc bác sĩ không biết phải làm sao thì Lệ Trạch Lương đã nhìn ra mánh khóe. Đầu lưỡi của cô nhích cũng không được mà còn dám nói thuốc tê của người ta không có công hiệu. Anh còn không hiểu cô sao? Rõ ràng là đang giằng co trước cái chết.
“Tả Ý, em đừng kéo dài thời gian nữa, có câu qua được mồng một cũng không tránh được mười lăm.” Anh híp mắt nói.
Tả Ý tuyệt vọng nhìn Lệ Trạch Lương trên đầu mình, đành mở to miệng cho bác sĩ xử trí.
Bác sĩ mở miệng Tả Ý ra, chiếc răng khôn bên trái đã nhô ra phần đầu màu trắng, chỉ cần cắn phải một chút là chân răng sẽ bị viêm. Giờ đây dùng kẹp cũng khó mà giữ chắc được nó, bác sĩ thử dùng sức, vô ích.
“Chúng tôi phải dùng dao phẫu thuật rạch một phần của nướu răng, để răng nhô ra thì mới nhổ được.” Bác sĩ sợ ảnh hưởng đến tâm lý của Tả Ý, bèn gọi người thân sang một bên giải thích nhỏ.
Lệ Trạch Lương nghe xong hơi biến sắc mặt: “Phải rạch ra?”
“Rạch xong khâu lại hai mũi.” Bác sĩ nói, “Không thêm tiền.”
Lệ Trạch Lương nhìn sang Tả Ý, đành đồng ý.
Thế là, dao phẫu thuật đưa vào miệng cô, rạch lên nướu răng hai đường, máu chảy ra lấp đầy khoang miệng. Bác sĩ dùng bông gòn hút sạch.
Còn Tả Ý, vì tác dụng của thuốc tê, và bản thân lại không nhìn thấy, cô chẳng biết đau là gì. Chỉ mong cho bác sĩ hãy làm thật nhanh, mở miệng lâu quá cũng mỏi.
Lệ Trạch Lương nhìn những giọt máu ấy, bàn tay nắm lấy tay Tả Ý càng siết chặt hơn.
Chiếc kẹp rất không nể nang mà khậy vết cắt lên, kéo chiếc răng nhô ra ngoài. Sau khi cầm kềm lên, dùng sức, chiếc răng rung rinh nhưng lại ngoan cố không chịu ra. Thế là, lại thêm một bác sĩ đi vào, cầm búa hỗ trợ. Cảnh tượng nhổ răng này thật kinh người.
Cái búa đập đập, gõ gõ, bấy giờ Tả Ý mới thật sự có tri giác. Không phải đến từ chiếc răng, mà là đến từ cái đầu, nó rung rung, có một cảm giác choáng váng.
Cô nhắm mắt lại cho bớt choáng, vậy nên không thể nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lệ Trạch Lương lúc này. Tay anh giữ chặt Tả Ý, tay còn lại thì túm lấy cạnh chiếc ghế nằm,vì quá dùng sức mà ngón tay không còn huyết sắc.
Khó khăn lắm mới nhổ ra được cái răng ngoan cố ấy, bác sĩ bỏ nó lên khay, lau mồ hôi rồi nói: “Nghỉ ngơi năm phút, chúng ta sẽ nhổ tiếp cái ở trên.”
Song Lệ Trạch Lương lại kéo Tả Ý ngồi dậy, bất ngờ nói: “Không nhổ nữa.”
Bác sĩ bảo: “Cũng tốt, hôm nay hãy cố gắng nghỉ ngơi, lần sau tiếp tục.”
Vì thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, Tả Ý không biết đau, nên ngồi nghỉ ngơi cùng Lệ Trạch Lương trên hành lang.
“Lần sau đến nhổ tiếp.” Thật ra cô đã nghĩ thông suốt rồi, dù gì cũng không đau lắm, chết sớm thì thăng thiên sớm, chi bằng giải quyết một lần cho xong.
“Không đến nữa.” Anh nói, “Không bao giờ đến đây nữa.”
Tả Ý nhìn anh, vẻ mặt nói như đinh đóng cột của anh mới nãy cô còn nhớ như in, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ nhanh thế này: “Nhưng chúng ta đã trả tiền rồi, không nhổ thì phí lắm.”
“Có cho tiền cũng không nhổ.”
“Nhưng mà, qua được mồng một cũng tránh không khỏi mười lăm mà.”
“Cũng không nhổ.”
Tả Ý vui rồi, anh đã nghĩ thông suốt.
“Nhưng mà, sau này em đau răng thì sao?” Cô cắn cắn viên bông gòn thấm máu, tiếp tục hỏi.
“Đau thì anh mua thuốc cho em.”
Tả Ý lại nhìn anh, như đã hiểu ra gì đó, cô cố tình hỏi: “Nhưng mà, lỡ như có em bé, thì đâu được tùy tiện uống thuốc.”
“Tạm thời không sinh em bé cũng được.” Không ngờ anh lại nói thế.
“Nhưng mà…”
“Ở đâu mà em có nhiều nhưng mà thế?” Anh nhíu mày.
Nghe Lệ Trạch Lương nói như vậy, Tả Ý hiểu cả rồi: “A Diễn, chẳng lẽ anh sợ à? Người ta nhổ răng của am, đâu có nhổ răng của anh, anh sợ gì chứ?”
Cô nhớ trước đây, trong lúc uống say anh từng nói: “Người ta chích em chứ đâu chích anh.” Vậy nên, cô đã đóng gói cả câu mà trả lại cho anh.
Lệ Trạch Lương quay mặt đi, không tranh cãi với cô, cũng không lên tiếng. Rất lâu sau, anh mới khẽ tuôn ra một câu.
“Tim anh đau.”
[2'>
Trước khi ra về, bác sĩ đã căn dặn rất nhiều điều, bắt cô phải cắn chặt bông thấm máu, ít nói chuyện, đừng ăn đồ nóng, đừng súc miệng vân vân.
Về đến nhà, thuốc tê từ từ hết tác dụng, miệng khôi phục lại tri giác