
Tác giả: Hoàng Mặc Kỳ
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 1341236
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.
chàng kia đột nhiên như bị thiên sứ nhập thân, lòng bao dung vĩ đại trỗi dậy, ánh mắt cuối cùng đã có chút ánh dịu dàng, giễu cợt: “Hộp giày đưa chị ấy đi, về nhà rồi có thể cất chiếc giày vào, tôi hiểu một người phụ nữ ngày nào cũng nhìn chiếc giày mình không mang được là chuyện đau buồn biết bao.”
“Ai cần cậu lo.” Thẩm Đình nói với vẻ bực tức, lần đầu trong đời bỏ tiền ra mua tội nợ về nhà. Nếu có máy quay ở đây, quay lại rồi chuyển lên trên trang mạng youku, Thẩm Đình cô chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Quả nhiên là nhân viên bán hàng của nhãn hiệu quốc tế, nụ cười quốc tế trên gương mặt dù đụng phải hai nhân vật hiếm có như vậy cũng vẫn tỏ ra bình thản, dịu dàng bảo họ biết gần đây trong cửa hàng có hoạt động, sẽ giữ số điện thoại của hai người lại: “Nếu may mắn được rút thăm trúng thì hai vị có thể cùng đến tham gia hoạt động của chúng tôi.”
Thẩm Đình kêu lên: “Trời ơi, đó mà là may mắn à? Tôi và cậu ta không quen không biết, chị đây không bất hạnh đến nỗi cùng xuất hiện với loại người đó chứ.”
“Nếu cùng xuất hiện, những người không hiểu chân tướng chắc chắn sẽ hâm mộ tôi có một bà dì trẻ trung như vậy.” Anh ta nhìn cô một cái, ném lại một câu rồi bỏ ra ngoài, để lại Thẩm Đình bị nội thương trầm trọng. Sau đó nhìn thấy dáng đi anh ta có vẻ tập tễnh, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng nhưng chỗ bị đạp vẫn rất đau, Thẩm Đình bỗng thấy sảng khoái hẳn, giống như quảng cáo vẫn nói “mát tận ruột, tim bay lượn”!
Hẹn sáu giờ xem mắt, vẫn còn nửa tiếng nữa. Thẩm Đình nhìn chiếc giày cô đơn, bỗng thấy đau buồn: Trời ơi, đừng châm chích con thế chứ, cho dù mua giày cũng bắt con chỉ mua được một chiếc. Đang u sầu thì “vua nhiều chuyện” trong công ty gọi điện đến, “vua nhiều chuyện” tên thật là Vương Nghi Băng, ước mơ là tham gia cuộc thi hoa hậu hoàn vũ, trước mắt nguyện vọng của cô nàng đã được hiện được một tí, vì cô nàng đang đi làm ở một nơi gọi là “tòa nhà Hoàn Cầu”. Cô nàng bao giờ cũng có những tin tức nho nhỏ mới ra là, một tòa soạn báo tầm tầm mà thị phi cũng chẳng kém gì một công ty quy mô lớn: “Chị Thẩm Đình, chị Thẩm Đình, em báo chị biết một tin vừa ra lò nhé!”
“Tin gì, sao bí ẩn thế?”
“Công ty chúng ta sắp có tân binh mới đến!”
“Chức vụ gì?” Thẩm Đình hờ hững hỏi, tòa soạn của họ mấy năm nay cứ bình bình, chẳng chút nổi bật, đến giám đốc nghiệp vụ cũng đổi đến mấy lần.
“Tổng giám đốc.” “Vua nhiều chuyện” tuyên bố với vẻ dương dương đắc ý.
“Á! Tổng giám đốc?” Cái mà “vua nhiều chuyện” cần chính là hiệu quả như vậy. Nguyên nhân khiến Thẩm Đình giật mình không phải vì tò mò, chỉ hiểu rõ rằng lãnh đạo khác nhau thì có những cách làm việc khác nhau, cấp dưới người nào cũng phải điều chỉnh lại bản thân theo lãnh đạo mới, khá là mệt mỏi.
“Nghe nói tổng giám đốc mới này là con trai của chủ tịch tập đoàn, còn khá trẻ.” Thẩm Đình thầm kêu khổ, cô hiểu ý của chủ tịch, tòa soạn này không nổi bật lắm trong khối sản nghiệp của ông, nhưng lại là nơi ông phất lên, nay phái con trai đến đây để trải nghiệm dân sinh cũng có lý do cả. Nhưng Thẩm Đình sợ nhất là làm việc cùng sếp trẻ tuổi, vì trẻ tuổi làm việc điên cuồng thì không nói làm gì, nhưng con trai của đại gia, đa số đều để lại một bãi chiến trưởng cho cấp dưới dọn dẹp. Ác mộng cứ hết cái này đến cái khác, Thẩm Đình đổ hết tội lên đầu anh chàng vừa nãy: Quả nhiên là sao chổi!!!
Thẩm Đình là một phụ nữ phóng khoáng hướng ngoại, hoạt bát, hay sốt ruột, dễ vui, trẻ con, tâm trạng thay đổi thất thường. Những người bằng tuổi cô đã kết hôn có vẻ chín chắn hơn nhiều, có thể thấy hôn nhân là chiến trường, có thể khiến người ta trưởng thành nhanh chóng. Nên mỗi lần cô cảm thương cho tuổi tác của mình, đều viết một câu “cuộc đời là ảo giác” vạn lần như một trong blog. Nhưng lát sau lại quên sạch.
Cô không thường đi xem mắt, tỏ thái độ bàng quan với chuyện đó, trong lòng chắc chắn là sẽ thất bại, nhưng dù biết rõ kết quả mà vẫn vui vẻ đi gặp gỡ, cũng xem như an ủi những người xung quanh vậy thôi!
Phụ nữ thường hay đi muộn, nhưng Thẩm Đình không có thói quen đó. Thế là trong thời khắc quan trọng gặp gỡ phu quân tương lai, cô kể chuyện xui xẻo khi nãy thành truyện cười cho Cao Hiểu Vi nghe. Cô nàng hét lên trong điện thoại: “Cái này, có người còn độc mồm hơn cả cậu nữa à?”
Thẩm Đình sa sầm mặt kể lại cuộc gặp gỡ ban nãy. Cao Hiểu Vi rất hiếu kỳ, hỏi liên tục, rồi bảo: “Nói ra thì khả năng quan sát của hắn giỏi một cách bất bình thường, có mấy giây đã nhìn ra cậu là gái ế.”
Thẩm Đình đau buồn kêu lên: “Này, nghe trọng điểm, nắm bắt trọng điểm, thầy cô không dạy cậu thế à?”
“Được rồi được rồi, tớ biết, có phải là khuyết điểm tính cách hay ám ảnh quá khứ không nhỉ, mà hắn lại chuyện bé xé ra to như thế. Nhưng cậu phải đi xem mắt cho tớ, không được phá hoại, nếu không thì coi chừng ế cả đời.”
“Biết rồi biết rồi, đừng lải nhải nữa, chẳng phải em còn có anh sao, chồng yêu.” Thẩm Đình cố ý nũng nịu, cũng chỉ khi trước mặt Cao Hiểu Vi cô mới làm thế, đến chính cô cũng thấy choáng váng.
Quả nhiên, Cao Hiểu Vi mắng một tiếng “thần kin