80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Luyện Yêu

Luyện Yêu

Tác giả: Hoàng Mặc Kỳ

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1341238

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1238 lượt.

h!” rồi cúp máy.
Tiếng gọi “chồng yêu” tình cảm tràn đầy của cô vừa hay bị một người đàn ông đứng sau nghe thấy, anh chàng khựng lại, thì ra cô nàng không phải là gái ế, mà là có bạn trai rồi, phán đoán của anh đã sai. Cô gái trước mặt anh lắc lắc tay anh, anh mới sực tỉnh, cô gái đó e dè nói: “Anh tha thứ cho chị em một lần nhé, được không, lúc đó chị ấy thật sự không rõ trái tim của mình.”
Chàng trai cười lạnh lùng: “Cô ta đã nói là không có tim mà? Mọc ra từ lúc nào vậy?”
Thẩm Đình nghe giọng nói đó khá quen tai nên cũng vừa định đi vệ sinh, cô vừa quay lại đã phát hiện ra Sao Chổi ngồi ngay sau lưng mình.
Thần thánh ơi, cứu con!!!
Cô gái ngồi với anh ta có mái tóc dài ngang vai, dáng vẻ thanh tú trong sáng, đôi mắt long lanh nước, vẫn cầu xin rất khổ sở: “Một lần thôi, được không?” Ai nghe giọng nói van xin đáng thương như thế cũng sẽ mềm lòng.
Lúc Thẩm Đình đi ngang cô nàng, thì nghe giọng nói vô cảm của anh chàng kia giống như cơn gió lạnh lướt qua: “Không thể, quên đi!”
Trẻ trung như thế, tuyệt tình như thế, bảo cậu là Sao Chổi thì quá lời cho cậu rồi. Thẩm Đình cau mày.
Thẩm Đình quay về chỗ ngồi với vẻ nghĩ ngợi, ở chỗ anh chàng kia ngồi ban nãy chỉ còn lại hai ly trà nguội lạnh, xem ra cô nàng kia đã bị Sao Chổi đưa đi rồi. Thẩm Đình mừng thầm trong lòng.
Vừa về đến chỗ cũ, đang định ngồi xuống thì Sao Chỗi kia đã đột ngột hiện ra trước mặt cô như có phép thuật. Người như Thẩm Đình cũng giật thói mình, khí thế tạm thua người ta, cô lắp bắp hỏi: “Tóm lại cậu… cậu muốn gì…” Cô tưởng anh ta lại ở đây đợi cô vì mối thù cũ vặt vãnh kia, mà nếu thế thì đúng là biến thái thật.
Sao Chổi cũng ngờ vực: “Chị ngồi đây à?” Lúc nãy thấy cô bỏ đi thì anh tưởng có người khác ngồi chỗ này.
Thẩm Đình hoang mang trả lời: “Đúng thế!”
Sao Chổi vẫn vẻ mặt lạnh lùng, không biết được là đang nghĩ gì: “Vậy thì chị tên Thẩm Đình?”
Tim cô đập thót một cái, rồi bỗng vỡ lẽ với vẻ tuyệt vọng: “Cậu là Thẩm Nhân Kiệt?” Đối tượng xem mắt của cô, mà lại cùng họ nữa. Chúa ơi, có phải khi người bị đóng đinh trên thập tự giá, đã bị thương tai và mắt, nên mắt mù tai điếc, không nghe thấy tiếng kêu gọi cầu cứu chân thành yếu ớt của một phụ nữ yếu đuối?
Sao Chổi cười nhạt hai giây, còn kinh khủng hơn là không cười: “Xem ra chúng ta có duyên.”
Hôm nay ai cũng có duyên với cô hết: “Nghiệt duyên.” Thẩm Đình tức tối đáp lại.
Anh cầm menu lên, cũng chẳng buồn hỏi ý kiến cô, cứ tự tiện chọn món, Thẩm Đình nghĩ xem mình phải dùng cách gì để đào tẩu đây.
Dặn dò phục vụ xong, anh quay lại: “Nghe nói nghề nghiệp của cô cũng khá, là phóng viên chuyên đề? Đương nhiên, bây giờ những người viết được dăm ba chữ đều nghĩ mình là đại văn hào.” Những lời bất mãn được phun ra bằng giọng điệu khinh khi, cho dù là một con heo nặng ngót nghét hai tạ cũng tức điên lên mà chết.
“Thẩm Nhân Kiệt, Thẩm Nhân Kiệt, hừ!” Thẩm Đình phản kích lại không chút khách sáo, “Chắc lúc bố mẹ cậu đặt tên này có ôm ấp niềm hy vọng đó chăng, cái tên này đúng là châm chích thật, hy vọng vào cậu to tát như thế, chắc bố mẹ cậu bây giờ buồn chết đi được, xấu hổ chả dám ra khỏi nhà nữa.”
Sao Chổi không tỏ ra bị chọc tức, vẻ mặt thờ ơ bất cần như thể Thẩm Đình đang nói đến tin tức những vị lãnh đạo ở tận châu Mỹ xa xôi, khi phục vụ mang bít tết lên, anh ra hiệu cho cô ăn trước.
Thẩm Đình hờ hững: “Ngại quá, tôi không ăn thịt bò.”
Sao Chổi nhún vai tỏ vẻ sao – cũng – được, sau đó lạnh lùng hỏi: “Phụ nữ như chị tại sao lại đến xem mắt? Ngoại tình à?” Cuộc đời anh ghét nhất là những chuyện trái đạo đức.
Thẩm Đình không hiểu câu anh nói là ý gì, cứ tiến hành phản kích trước: “Còn cậu thì sao, đồng tính luyến ái hả?” Khắc nghiệt, lạnh lùng, đẹp trai, quan trọng nhất là không thích phụ nữ, phù hợp mọi “triệu chứng”. Mà chỉ có hai người phụ nữ, môn xác xuất thống kê có thể bỏ qua không tính.
Sao Chổi vẫn tự biên tự diễn: “Người như chị, đi xem mắt chắc chỉ có hai lý do, một là, dù sao cũng chẳng ai mời, chi bằng đi xem mắt cho vui, tiện thể ăn ké một bữa cơm, đó cũng là một cái nghề! Nguyên nhân thứ hai là, bạn trai chị ở nhà có tốt mấy cũng chỉ xem như là đồ dự bị, cứ đến xem thử có câu được rùa vàng hay không, nếu có người tốt hơn thì đá bay anh kia đi là xong!”
Nghe lời bình luận khinh bạc của anh, Thẩm Đình giận tới mức tái xanh mặt mày, tay cũng run lên không kiềm chế nổi, tại sao cô lại phải chịu để một người mặt người dạ thú như anh ta sỉ nhục chứ? Những lời sỉ nhục cô phải chịu cả ngày hôm nay lẽ nào vẫn chưa đủ? Sao anh ta có thể thốt ra những lời đó với vẻ bình thản như thế, bây giờ nếu tìm được câu nói nào ác độc nhất thế gian này, cô sẽ dùng nó để hỏi thăm anh mà không chút nương tình! Tại sao tướng mạo xuất sắc đến thế cao quý đến thế mà mồm miệng lại độc địa đến thế!!!
Quần áo? Đúng rồi, một chiếc áo gió kaki rất đẹp! Thẩm Đình đứng lên, cầm ly trà trên bàn tạt vào người anh, sau đó cười bảo: “Làm sao giờ, nếu chị đây không nhìn nhầm thì là quần áo của Versace nhỉ, ngại quá!”
Chàng trai không ngờ cảnh