Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh – Con Thiên Tài

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Ngày cập nhật: 04:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341315

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1315 lượt.

Kỷ Hàn.
Kỷ Hàn cũng không tiếng động đáp lại cậu: Duệ ca, đừng phá rối.
Thật là, sợ cái gì chứ, có thể xảy ra chuyện gì được.
Mi mày Kỷ Duệ âm thầm khẽ nhếch lên, bộ dạng ấy có vài phần rất giống Hạ Vũ, thế rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng như nở hoa, sáng lạn tới mức khiến Kỷ Hàn cảm thấy khoảng không trước mắt như tối sầm lại. . . . .
F*ck! Con quỷ nhỏ này định làm gì vậy?
Bỗng ngay sau đó, bên tai vang lên một tiếng gọi ngọt ngào dễ thương. . . . . .
“Mẹẹẹ ~” tiếng nói đáng yêu gợn sóng nhấp nhô, kéo dài không dứt.
Má ơi —–
Kỷ Hàn rất muốn chết.
“Mẹ ~ người ta nhớ mẹ lắm ấy ~”
Phiên bản Duệ ca đáng yêu, tuyệt đối không phải thứ người thường có thể chống chịu, Kỷ Hàn trừng mắt giang tay ra, chạy vút về phía con trai.
“Mẹ ~ ôm người ta một cái ~”
Duệ ca đã có lệnh, nào dám không nghe. Kỷ Hàn ngoan ngoãn bế Kỷ Duệ lên, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, đừng có hơi tí lại “Người ta”, cô nghe mà nổi da gà.
Xét theo một khía cạnh nào đó, thì tính lưu manh của Kỷ Hàn là do Kỷ Duệ nuông chiều mà ra, nhưng tính cách quái đản của Kỷ Duệ chẳng phải cũng đều do Kỷ Hàn cưng nựng mà ra đó sao, hai mẹ con nhà này đúng là chẳng ra sao.
“Mẹ, bốn chú này là. . . . . .”
Hạ Vũ nhìn chằm chằm bé trai trông rất giống Kỷ Hàn đang nép trong lòng cô, mãi mà không thể dựng dậy tinh thần.
Con trai. . . . . .Cô ấy. . . . . .Cô ấy đã kết hôn. . . . . .
*****
Quần lót, dâng hương
“Bọn họ là đồng nghiệp của mẹ.” Kỷ Hàn rất phối hợp phô bày bản mặt mẹ hiền chói lóa.
Không hổ là con cô, được chân truyền khả năng diễn xuất của cô, tuy cô nhìn mà thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng mà cử chỉ biểu hiện này của Duệ ca, trong mắt những người khác, là rất bình thường: ánh mắt thơ ngây, dáng vẻ vừa tò mò lại vừa xen lẫn chút ngượng nghịu (A, thì ra trong người Duệ ca cũng có tế bào ngượng nghịu), diễn cực chuẩn phản ứng của một bé trai khi gặp người lạ. . . . . .
“Kỉ Tiểu Hàn, mẹ hâm à.” Đột nhiên lại đưa đám đàn ông này về mà làm gì? May mà cậu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng!
Nhìn ánh mắt của cô, có thể thấy lúc này trong lòng cô đang tự đắc vô cùng.
Đương lúc Kỷ Hàn đang dạt dào đắc ý, Kỷ Duệ ghé tới bên tai cô, dùng âm lượng chỉ cô nghe được dội cho cô một chậu nước lạnh.
Ngẫm lại hơn hai mươi năm sống trên đời của Kỉ Tiểu Hàn cô, người có thể khiến cô cảm thấy tự cao tự đại, cũng chỉ có Kỷ Duệ. Ai —– cậu thật là đấng cứu thế của Kỉ Tiểu Hàn, Kỷ Duệ tự thấy phục bản thân vô cùng.
Lại xét theo cái sự phục ấy, ai dám nói hai người bọn họ không phải là mẹ con chứ? Đừng có mà chỉ nhìn vào tướng mạo, Kỷ Duệ di truyền từ Kỷ Hàn tới tám phần, người sáng suốt vừa thấy, đã biết bọn họ là mẹ con —– đương nhiên, có đôi khi sẽ bị nhầm thành chị em, nhưng lúc ấy Kỷ Hàn sẽ tự cho là do mình trẻ trung xinh đẹp, mà Kỷ Duệ thì luôn nhằm lúc ấy phán cho một câu: mẹ trẻ Kỉ, người ta là dựa vào chỉ số thông minh của mẹ để đoán tuổi mẹ —– ngụ ý là chính chỉ số thông minh của mẹ đã hạ thấp số tuổi của mẹ đấy.
Trở lại vấn đề hiện nay, sự xuất hiện của Kỷ Duệ không thể nghi ngờ hệt y một quả bom rơi xuống, trực tiếp khiến thần kinh mấy người có mặt ở đây oành oành nổ vang. Không chỉ mỗi Hạ Vũ há hốc mồm, mà Trầm Sùng với Tiểu Bạch cũng thẫn thờ: Thế này là thế nào? Hạ Vũ lại đi thích người đã có chồng.
Chỉ có đồ não phẳng Hắc Tử là chẳng nhận thấy điều gì khác thường.
“Oa, khốn thật, đồng chí Kỉ, thật không ngờ con chị đã lớn vậy rồi.” hắc Tử bước tới, ôm lấy Kỷ Duệ, cho cậu ngồi lên vai: “Cậu bé, mấy tuổi rồi?”
Vấn đề vừa được đưa ra, ánh mắt Hạ Vũ sáng lên mấy phần, nhìn chằm chằm Kỷ Duệ, trong lòng có một sự chờ mong đến khó hiểu.
Kỷ Duệ ngây thơ giơ ngón cái với ngón út xinh xinh ra: “Năm nay sáu tuổi.”
Sáu tuổi.
Lòng Hạ Vũ trống rỗng, ánh mắt cũng ảm đạm, thời gian không trùng khớp.
Kỷ Hàn nhẹ thở phào, rồi thầm tự mắng mình lo lắng vu vơ, Duệ ca tinh quái là thế sao có thể xảy ra sự cố gì được. Sắp xếp lại suy nghĩ, cô nhận lại Kỷ Duệ từ trong tay Hắc Tử: “Đi thôi, vào nhà rồi nói. . . . . .”
Cô mở cửa ra, dẫn mọi người vào nhà, vừa qua cửa, cô liền ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Lúc trước cứ băn khoăn mãi về chuyện con trai, kết quả lại bỏ sót chi tiết trọng yếu nhất.
Chỗ của cô, hoàn toàn không có dấu tích của đàn ông!
“Các chú ơi, đổi giày đi ạ.”
Kỷ Hàn há hốc mồm nhìn Kỷ Duệ lôi từ trong tủ giày bên cạnh ra bốn đôi dép đi trong nhà, nhìn qua đã biết đấy là của đàn ông, mang tới trước mặt cho bọn họ đổi dép.
Cô nhớ là trong nhà làm gì có dép lê đàn ông đâu.
Nhận thấy sự hoài nghi của cô, Kỷ Duệ lén tặng cô một ánh mắt đầy đắc ý, cứ chờ mà xem, trò hay còn ở phía sau mà. Hôm nay cậu lo lắng bận rộn chạy đi chạy lại cả ngày, mới có thể dàn xếp sơ sơ được thế này.
Kỷ Hàn bước vào, phát hiện trong phòng có thêm mấy thứ đồ nhỏ nhặt —– trong cái gạt tàn thuốc có mẩu đầu lọc thuốc lá đã cháy rụi, cái bật lửa đặt ở một bên, trên bàn trà có vài quyển tạm chí đàn ông hay xem nằm chỏng chơ hỗn độn, trên lưng ghế sô pha không biết mọc ra từ đâu một