Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341254

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1254 lượt.

trong phòng chờ đập vào lưng theo thứ tự rồi đẩy xa, xong lại theo thứ tự rời đi, hầu hết đều tỏ phản ứng như Okuda của trường dự bị đại học. Đối chiếu giữa nhận thức và trí nhớ, sau đó là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cũng có một chàng trai công sở can đảm bắt chuyện với Morikawa Suzune tại quầy tính tiền. Chàng ta bồn chồn lo lắng nhưng vẫn quyết định hỏi cô ấy giá của một chiếc giác hút, sau khi nhận được câu trả lời “Tôi không biết,” chàng xấu hổ ra về.
Tất nhiên cũng có những vị khách không biết cô ấy, giống tôi. Ông giáo sư đại học vừa qua tuổi trung niên, chuyên sưu tập tiêu thảo hẹp lá dài (Một loại thủy sinh vùng Đông Nam Á), phát hiện ra cô nhân viên mới ngay tức khắc, như vớ được vàng ông lại gần cô, bắt đầu giảng giải về bộ sưu tập của mình. Ở khoản này, tôi và Natsume đã từng phải tiếp đãi ông bằng thái độ cự tuyệt một cách trịnh trọng. Giáo sư giảng cho Suzune về một loại thực vật thuộc họ khoai sọ vùng Đông Nam Á. Trong suốt khoảng thời gian bằng với thời gian chú chó Laika lên tàu vũ trụ và bay một vòng xung quanh trái đất (tức là khoảng một trăm phút) ấy, nụ cười không tắt trên môi Suzune, thi thoảng cô còn gật mạnh đầu ra vẻ điều đó là điều mình rất muốn biết.
Sau khi giáo sư ra về, tôi nói “Cô vất vả quá!” Má đỏ bừng, Suzune đáp, “Tôi vui mà. Anh có biết lá thảo hẹp có độc chứ? Ông ấy bảo nếu ăn nhiều có thể sẽ chết.”
“Ừ, hình như thế. Tôi chưa ăn bao giờ nên cũng không rõ lắm.”
“Ôi, ước gì giáo sư kể nhiều hơn nữa. Không biết ông ấy có đến nữa không nhỉ?”
“Đương nhiên. Tuần một lần, kiểu gì giáo sư cũng có mặt ở đây.”
“Chờ mòn mỏi.”
Ý tôi muốn nói là cũng có những chuyện như thế.
Khi khách đã vãn, chúng tôi thay phiên nhau ra ngoài ăn tối. Dưới chân dốc có một quán ăn Việt Nam rất ngon, đi bộ lên đến con đường có hàng cây còn có cửa hàng chuyên về pasta và một quán Ý phục vụ pizza nướng lò. Tôi và Natsume kết hợp nhuần nhuyễn các quán đó và tạo thành một chuyển động tròn. Chẳng hạn như pizza, pasta, bún xào thịt, pizza (Natsume) hay pasta, pasta, pasta, pasta (tôi).
Cách cửa hàng chừng năm phút đi bộ có một câu lạc bộ thể thao quốc doanh. Sau khi bơi 500 mét ở đấy, Morikawa tắm vòi sen kĩ càng rồi đến cửa hàng bánh ngọt mua bánh Danish táo như buổi sáng (lần này là hai cái).
“Chà, sảng khoái thật.”
“Cô dùng phòng tắm trên tầng hai cũng được mà.”
“Không sao. Anh đừng bận tâm.Từ trước tới giờ, bơi là việc thường nhật của tôi.”
“Thế hả?”
“Hay là có lí do gì khiến anh cứ muốn tôi dùng phòng tắm bằng mọi giá không hả?”
“Làm gì có.”
Cô cười ha ha. “Một lúc nào đó,” cô bảo. “Một lúc nào đó, ta sẽ tắm chung nhé?”
Dù cay đắng nhưng vẫn phải thừa nhận ở cái tuổi hai mươi chín, tôi vẫn còn đỏ mặt bởi những câu đùa thẳng đuột kiểu này của phụ nữ.
Chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, giờ đóng cửa, Natsume cởi chiếc tạp dề quen thuộc, cất tiếng chào “Em xin phép” và ra về.
Tại quầy tính tiền, Morikawa Suzune tổng kết doanh thu ngày hôm nay.
“Này,” cô nói.
“Gì cơ?”
“Doanh thu chừng này có ổn không? Trả tiền lương làm thêm cho tôi và Natsume xong thì phần còn lại của anh chỉ bằng khoản tiêu vặt của học sinh tiểu học thôi đấy. ”
“Không sao,” tôi trấn an. “Doanh thu bán hàng trực tuyến là chính chứ không phải doanh thu bán tại tiệm này. Cái đó thì rồi họ sẽ chuyển khoản cho tôi.”
“Ra là thế,” cô gật đầu. “Nhưng mà, nếu trừ tiền vốn, tiền điện nước, thậm chí còn phải trả nợ từ khi xây dựng cửa hàng, kết quả cũng không khác học sinh tiểu học là bao. Như thế thật tội nghiệp.” Cô hỏi. “Nếu vậy thì làm sao mà anh kết hôn được chứ?”
“Chẳng sao.” Tôi đáp. “Tôi cũng chẳng có ý định.”
“Chà chà?” Cô cười vui vẻ. “Tôi nghe Natsume kể rồi. Rằng anh có bạn gái rất xinh. Hai người quen nhau qua chương trình môi giới hôn nhân. Hôm qua về muộn cũng là hẹn hò chứ gì?”






Tôi định phản công bằng lời lẽ cay nghiệt, nhưng tôi vốn không tích lũy sẵn những lời như thế.
“Cô nói nhiều quá…” Rốt cuộc tôi chỉ có thể buông một câu tỏ vẻ bất mãn. Tôi cũng không buồn tránh làn đạn cô ấy đang trút xuống từ trên bầu trời xa xôi. Trên đầu tôi vỏ đạn cứ rơi lộp bộp.
“Tôi nói đâu phải để trêu chọc anh.” Cô chống cằm và nói bằng giọng nhẹ nhàng. “Vì tôi muốn ông chủ của tôi được hạnh phúc thôi.”
“Hả,” tôi thốt lên.
Một lời nói mập mờ biểu hiện thứ cảm xúc mập mờ.
Cô nói như đang giáo huấn cho cậu em trai lâu ngày không gặp. Cứ nói chuyện với cô ấy là thể nào cũng thành ra thế này. Mà không, từ trước đến nay hễ đối diện với đàn bà con gái là tôi lại giống em trai của họ. Dù cho đó là một cô gái kém tuổi. Cũng có thể đặc tính hay còn gọi là tố chất em trai luôn vừa như in với tôi.
“Anh đủ hấp dẫn đấy chứ.”
Bất giác tôi ngoái lại đằng sau. Vì tôi có cảm giác cô dành những lời đó cho một ai khác chứ không phải tôi.
Nhưng chẳng có ai cả.
“Chẳng có ai cả.” Cô khẳng định hộ tôi.
“Tôi ấy hả?” Tôi tự chỉ vào mình.
“Ừ, tôi bảo là anh hấp dẫn.”
“Cảm ơn.”
Thực sự tôi rấ


The Soda Pop