Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341249

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1249 lượt.

thanh của nước… Thủy sinh màu cỏ non, thủy sinh màu xanh nhạt, lại còn có cả thủy sinh màu đỏ nữa nhỉ?”
“Có chứ. Ngay trước mặt cô là thanh hồ điệp.”
“Nghe cứ như thần chú ấy.”
“Loài thủy sinh nào cũng có tên kiểu như thế. Đại hồng điệp, đuôi chồn đỏ, thanh hồng điệp.”
Mấy loại thủy sinh tôi vừa trỏ đều đang khép lá chìm vào giấc ngủ.
Tôi bị hút vào đôi mắt đang ngước lên nhìn như muốn hỏi điều gì của cô gái.
… Tôi biết cô gái này.
“Tên cô là gì? ” Tôi buột miệng hỏi.
“Tên tôi?”
“Phải, tên cô.”
“Morikawa…” Cô gái tự xưng là Morikawa Suzune. Cái tên này không gợi cho tôi điều gì. Thế nhưng không hiểu sao một cô gái lần đầu tiên gặp đã khiến tôi có cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu đó?
Tôi quan sát khuôn mặt cô lần nữa. Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn hỏi “Gì vậy?” Tôi không trả lời mà tiếp tục nhìn đăm đăm vào mắt cô.
Người nhìn lảng đi trước là cô gái. Cô giả đò quay lại với niềm hứng thú từ rừng thủy sinh, tránh ánh mắt của tôi. Và rồi, tôi nhận ra một điều hiển nhiên.
Sao lại thế? Vì sao tôi không hề cảm thấy khổ sở khi bốn mắt chạm nhau?
Với cô gái, tôi cảm thấy một sự quen thuộc đến lạ lùng. Vẻ mềm mại trong cái áo khoác jacket cũ như thể thừa hưởng của người bố, mái tóc dài cột qua loa, nét mặt không chút đề phòng cùng khuôn mặt đẹp tuyệt vời nhưng không khiến đàn ông phải lúng túng, có lẽ là những yếu tố gợi lên cảm giác quen thuộc ấy.
Tôi nghĩ như vậy, đoạn mời cô gái ngồi vào chiếc ghế đẩu ngay sát quầy tính tiền. “Tôi mà nói dời lịch phỏng vấn chắc cô bực mình lắm nhỉ?”
Cô gái nheo mắt rồi nở nụ cười vẻ hăm dọa.
“Tôi biết rồi. Vậy thì làm luôn cho xong nào.” Tôi đi vào bên trong quầy, mở tập file đặt sát bên máy tính tiền. “À, cô mang sơ yếu lí lịch đến đây chứ?”
Cô gái lắc đầu. “Tại tôi nghĩ là không cần. Tôi có cảm giác việc tôi tốt nghiệp trường đại học nào, hay có thể nói được tiếng Hi Lạp và có hứng quan sát thiên văn không, không liên quan đến công việc này cho lắm.”
“Ừ, cũng đúng.” Tôi gật đầu, đoạn hỏi cô. “Cô nói được tiếng Hi Lạp?”
Cô cười (lần này thì cười hiền), giải thích rằng đấy chỉ là ví dụ.
Ra thế.
Tiếp đó tôi hỏi tuổi cô.
“Hai mươi chín. Tuổi tác cũng liên quan đến nội dung công việc hả?”
“Không phải thế nhưng mà… chỉ hỏi theo thói quen thôi.”
“Vậy sao?”
“Cái đó thì, thực ra tôi cũng hai mươi chín tuổi.”
“Điều đó có ý nghĩa gì nhỉ?”
“Chắc là có chứ. Trong lúc cùng làm việc, hi vọng sẽ có những buổi nói chuyện vui vẻ. Chúng ta có thể có những đề tài chung như một chương trình tivi khiến ta mê mệt thời tiểu học, hay một bài hát nghe thuở mối tình đầu.”
“Cũng phải, chắc vui đấy nhỉ!”
“Ừ.”
Sau đó tôi lấy từ tập file ra tờ phô tô ghi chế độ tiền lương và phúc lợi y tế của nhân viên làm thêm đưa cho cô xem. “Đại khái là như thế này.”
Cô chỉ đảo mắt qua loa rồi gật đầu với tôi ra vẻ không mấy hứng thú, “Tôi biết rồi.”
“Ngoài ra về thời gian làm việc, tôi muốn cô làm hơn ba ngày một tuần và nếu có thể được hãy làm vào cuối tuần.”
“Tôi định làm một tuần bảy ngày, từ lúc mở cửa cho đến lúc dọn hàng.”
Tôi nói “à,” rồi tiếp luôn, “Thế hả? Tức là làm suốt?”
“Phải, làm suốt.”
“Lương theo giờ thôi không đổi đâu nhé?”
“Tôi không bận tâm.” Cô gái nhìn tôi đăm đăm, đoạn nở nụ cười vẻ lấn lướt (hình như cô có thể thực hiện khá nhiều kiểu cười). “Anh có thuê tôi không?”
Tôi lúng túng. Không cần phải nhắc lại là cửa hàng của tôi vắng khách đến kinh ngạc. Hệt như khu trượt tuyết vào mùa hè hay bãi biển nghỉ dưỡng vào mùa đông. Khối lượng công việc thì nhiều đến mức vô lí nhưng lại không có được thu nhập tương xứng. Tôi cần nhân lực nhưng kinh phí sử dụng thì chỉ có hạn. Nghe hơi thảm, nhưng đó là sự thật.
“Cô có kiến thức gì về thủy sinh không?”
Cô gái lắc đầu. “Thế nhưng tôi thích. Suốt từ hồi nhỏ đến giờ. Đó là điều kiện còn gì?”
Đúng là như thế.
Với nét chữ nguệch ngoạc, lại còn gạch chân, tôi đã nhấn mạnh đó là điều kiện duy nhất.
“Ngoài ra tôi nói điều này vì có thế sẽ dùng trong công việc, đó là tôi khá thành thạo máy vi tính. Như thế có được không?”
“Ok. Cô được nhận.”
Đó chính xác là kĩ năng mà tôi đang cần. Từ nay trở đi cửa hàng thủy sinh sẽ không còn là nơi vô duyên với chip silicon.
“Ngoài ra tôi còn muốn xin anh một điều nữa.”
“Gì thế?”
“Tôi không có chỗ ở. Tôi ngủ lại đây được không?”
Tôi á khẩu mất một lúc. Chủ yếu là do quá đỗi ngạc nhiên.
“Chỗ này, ý cô là ở đây?” Tôi trỏ xuống sàn.
“Phải. Chỉ cần anh cho tôi mượn sàn nhà, tôi có đệm và túi ngủ rồi nên đây sẽ thành một phòng ngủ dễ chịu.”
Hừ.
“Tôi không ẵm hàng chạy trốn đâu nên anh đừng lo. Nếu lo thì tôi đem gửi anh thứ tôi quý nhất cũng được.”
Tôi cũng chẳng có ý định giữ gì cả, nhưng vẫn hỏi, chỉ đơn giản vì tò mò, “Thứ cô quý nhất là gì vậy?”
Từ phần ngực của chiếc áo sơ trắng mặc bên trong áo choàng, cô gái rút ra một sợi dây chuyền có mặt. Trên sợi dây chuyền màu bạc, treo lơ lửng một khối đa diện trong suốt. Khối đa diện to cỡ đầu ngón tay cái, trông giống v


Polly po-cket