
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341367
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1367 lượt.
ng tôi. Đó là hiện thực.
Tiếng khóc rấm rứt kéo dài một lúc, khi ngưng lại, tôi nghe thấy tiếng xì mũi thật mạnh. Sau đó là tiếng lạch cạch, rồi cuối cùng Misaki quay mặt lại. Đôi mắt ngượng ngùng ngước lên, đã từ xanh lá cây chuyển sang đỏ. Không còn dính lấy một giọt nước mắt. Cả lớp phấn trang điểm cũng chẳng trôi đi chút nào.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?” Misaki hỏi.
“Chẳng nghe thấy gì hết,” tôi trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Nàng nói, hơi nhấn mạnh trọng âm ở cuối.
“Đi thôi nhỉ? Anh đói bụng rồi.”
“Vâng, đi nhé.”
Sau màn vừa rồi, nàng vẫn sẽ ở bên tôi cho đến hết ngày hôm nay. Dũng khí đó làm tôi cảm động vô cùng.
Trước khi đến Forest, chúng tôi ghé qua cửa hàng. Trước cửa treo tấm bảng “Đang chuẩn bị.” Không biết Karin đã quay lại chưa nhỉ? Lí do Misaki đến tận đây cùng tôi chỉ bởi nàng muốn gặp Karin và nói lời chia tay. Tôi vẫn chưa nói với nàng chuyện hôm nay nàng sẽ ăn trưa cùng bố tôi. Bố cũng không biết Misaki sẽ tới. Nói đúng hơn là ông còn chẳng biết đến sự tồn tại của nàng. Tôi chưa gặp cơ hội nào để nói thì mọi sự đã xoay ra thế này. Phải giới thiệu làm sao bây giờ? Trên chuyến xe buýt về đây tôi đã nghĩ ngợi suốt.
“Đây là Shibata Misaki. À ừm, là cô gái mà con hẹn hò đã được hai tháng. Nhưng giờ thì chia tay rồi ạ. Lí do là tại con. Vì trái tim con dao động, nên hai bên quyết định chia tay.”
Đương nhiên tôi không thể nói như vậy được. Hơn nữa ở đây còn có Karin, thậm chí cả Natsume. Kì vọng được cách cư xử khéo léo trong tình huống này từ con người ấy… tức là bố tôi, còn khó hơn cả kì vọng đứa trẻ biết cư xử lịch sự trên bàn ăn. Tôi không muốn làm Misaki khó xử, thế nhưng tôi cũng chẳng thể nghĩ ra phép màu nào giúp mình vượt qua tình huống này một cách bình an vô sự.
“Hình như mọi người đều đến quán ăn rồi thì phải.”
“Ừ chắc vậy. Mình cũng đi thôi.”
“Dạ.”
Cứ thế, chúng tôi lại tiếp tục đi bộ, nhưng sao bước chân thấy nặng nề quá.
“Em,” vừa đi cạnh tôi Misaki vừa nói.
“Ừ sao?”
“Em cũng muốn trở thành một người tuyệt vời như chị Karin.”
Tôi lắc đầu quầy quậy, “Không được. Misaki mà giống Karin là không được đâu. Điểm cuốn hút của Misaki là ở chỗ, Misaki chính là Misaki chứ không phải ai khác.”
Đang nói dở bỗng bốn mắt chạm nhau, nhận ra vẻ ngạc nhiên của nàng, tôi vội ghìm những lời tiếp theo.
“Em giật cả mình.” Misaki cảm thán. “Anh Toyama mà cũng có lúc nói những lời đó.”
“Tức là sao?”
Ngạc nhiên quá đỗi, nàng cười khúc khích trước những lời kì quặc của tôi. “Bởi anh nói ra từ “điểm… cuốn hút” với một phụ nữ ở ngay trước mặt mình.”
À, hóa ra thế. Điều này thì tôi cũng nghe Karin nói bao lần rồi.
“Ừ, hình như anh có tật nói thẳng tuột những điều mình nghĩ.”
“Nhưng đây là lần đầu tiên em được nghe.”
“Có lẽ anh đã quen với việc ở cạnh Misaki. Khi còn ngại ngùng thì sẽ khó mà lộ thói quen thường ngày được phải không?”
“Chà, thế nào nhỉ?” Misaki lại cười khúc khích. Đung đưa chiếc túi đính hạt cườm đang cầm trên tay, nàng vừa cười vừa nhìn lên không trung. “Nhưng quả nhiên là em rất ngưỡng mộ chị Karin. Em mà cao và có phong cách như thế thì việc chọn trang phục cũng vui lắm chứ. Vả lại,” nàng ngước nhìn tôi. “Cả đời cứ phải nhìn lên thế này mệt lắm.”
“Ra là thế. Cũng đúng nhỉ.”
“Em chỉ cao hơn mét rưỡi một chút, cao thêm khoảng hai mươi xentimét nữa thì cuộc đời em sẽ thay đổi không chừng.”
“Ừ thì nhìn được xa hơn chắc cũng có cái lợi.”
“Anh Toyama từ hồi bé đã cao vậy sao?”
“Ừ. Cho đến hồi tiểu học thì anh lớn thứ nhì. Lên cấp hai thì anh cũng đứng trong năm người phải xếp cuối hàng. Nhưng đến đấy thì dừng lại, giờ thì cũng không cao lắm.”
“Như vậy cũng đủ để ghen tị rồi,” Misaki nhận xét và nhìn xa xăm.
Tôi nói, “Cậu Natsume đang làm ở cửa hàng anh còn cao hơn anh sáu, bảy xentimet ấy chứ. Ngày nào cũng bị cậu ấy nhìn xuống. Nếu trên đời này ai cũng như cậu ấy thì chắc anh mới phải suy nghĩ.”
Misaki lộ vẻ khác lạ trước lời lẽ của tôi.
“Sao thế?”
“Dạ?” Nhìn thẳng vào mắt tôi, nàng lắc đầu. “Dạ không, đâu có gì.”
“Không có gì?”
“Vâng, chẳng có gì hết.”
“Thế hả?”
Tôi hơi băn khoăn nhưng trí óc không đủ dung lượng để suy nghĩ thêm. Tôi quyết định quên đi và không lưu giữ lại trong đầu.
Chẳng mấy chốc, Forest đã hiện ra trước mắt. Cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi. Lối đi từ cổng vào cửa hàng được bao quanh bởi các loại hoa rực rỡ sắc màu.
“Tuyệt quá!” Misaki bị đánh gục ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nàng bắt chéo hai tay trước ngực, như muốn nén tiếng tim đập thình thình. “Nhiều hoa hồng quá. Cả cúc dại và cúc vạn thọ. Rồi diên vĩ nữa này.”
“Em biết rõ nhỉ?”
Dù nghe tiếng tôi hỏi, nàng chỉ trả lời bằng tiếng “Dạ” bâng quơ. Nàng thích hoa lắm thì phải. Lại thêm một cái nhìn khác về nàng mà đến lần hẹn hò thứ năm tôi mới biết được.
“Cây sơn thù du này ra hoa rồi nè.” Nàng vừa đi vừa tươi tỉnh ngước nhìn lên hàng cây trong vườn. “Mùi thơm quá. Thơm đến mức làm em muốn hóa thành chú ong mật đánh giấc ngủ trưa trên cánh hoa.”
Nàng có vẻ hợp với hình ảnh đó. Trong