
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341286
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1286 lượt.
í sự thật kì quặc, nhưng tôi cũng im lặng chờ nghe tiếp câu chuyện.
Bố nấp chỗ cầu trượt hình con voi ở ngay sau ghế đá. Tôi không ngờ một người đã tám mươi tuổi lại còn làm thế, nhưng bản thân ông nghĩ mình mãi mãi tuổi mười bảy nên tôi cũng đành chịu thôi.
“Nghe tiếp diễn biến đi, bất ngờ lắm!”
Bất giác cả tôi và Karin đều nhổm người lên. “Thế nào ạ?”
Bố hồi tưởng cuộc hội thoại của hai người bằng một trí nhớ không thể tin là đã ở độ tuổi tám mươi (và cũng không thể tin là lại của bố tôi). Tái hiện lại thì nó thế này.
Natsu (tức Natsume): Tớ ngạc nhiên lắm! Không thể ngờ gặp lại cậu trong hoàn cảnh này!
Mi (tức Misaki): Ừm, tớ cũng thế.
Natsu: Cậu đâu cần phải chạy trốn.
Mi: Vì…
Natsu: Mặc dù tớ cũng hiểu là cậu khó xử.
Mi: Ừm.
Natsu: Nhưng người bị đá là tớ cơ mà. Những ba lần liền.
“Hả, tức là sao ạ?”
“Không thể nào, Natsume bị Misaki đá sao?!?”
“Lại còn ba lần!”
“Thôi, cứ bình tĩnh. Chuyện vẫn còn dài.”
Mi: Tớ xin lỗi.
Natsu: Không, cậu đâu cần xin lỗi. Cậu chỉ hành động theo suy nghĩ thôi mà. Nhưng có một điều tớ muốn hỏi.
Mi: Ừm.
Natsu: Shibata ghét tớ hay sao?
Mi: …
Natsu: Từ bấy đến nay đã chín năm trôi qua. Cậu nói ra sự thật cũng không sao mà.
Mi: …
Natsu: Nếu cậu không muốn thì thôi, không cần phải nói đâu. Chỉ có điều…
Mi: Tớ đã thích cậu. Tớ không ghét cậu.
Karin (có lẽ là vô thức) nắm chặt lấy tay tôi trên bàn. Bố vẫn tiếp tục.
Natsu: À, vậy thì tốt rồi. Tớ cứ nghĩ là tớ đã hiểu lầm tai hại. Tớ cứ nghĩ đã đọc sai bét cử chỉ và ánh mắt của Shibata.
Mi: Lộ liễu đến vậy sao?
Natsu: Không, không phải thế. Chỉ là những tín hiệu rất nhỏ thôi. Nhưng tớ không thể bỏ qua tín hiệu từ người con gái mình thích được.
Mi: Nhưng tại sao lại là tớ…
Natsu: Hỏi câu giống hệt hồi ấy, nhưng tại sao cậu lại nghĩ vậy?
Mi: Bởi vì tớ chẳng nổi bật, cũng không có ưu điểm gì, vóc người lại thấp bé, hoàn toàn không xứng với Natsume chút nào…
Natsu: Tớ nghĩ tình cảm yêu đương thì chẳng liên quan đến lối suy nghĩ mang hơi hướng chủ nghĩa thực tế đó. Nói thế nào nhỉ? Về cơ bản thì chắc chắn tình yêu là điều không hợp lí.
“Cho ta hỏi chủ nghĩa thực tế là cái gì vậy?”
Karin trả lời, “Có lẽ là chủ nghĩa chỉ coi trọng thực tế chăng?”
“Ra vậy.”
Mi: Vả lại, bạn gái xinh đẹp, quyến rũ luôn miệng nói thích Natsume.
Natsu: Nhưng người tớ thích thì chỉ có Shibata thôi. Tớ đã nói rõ rồi mà.
Mi: Ừ, tớ nhớ.
Natsu: Vậy thì…
Mi: Vì tớ nghĩ cảm xúc của cậu chỉ là nhất thời. Tớ đã cho rằng cậu tỏ tình chỉ vì tính khí thất thường, rồi một lúc nào đó, một người quyến rũ hơn tớ nhiều thì sẽ đến thổ lộ và cậu sẽ nói lời chia tay với tớ.
Natsu: Nhưng tình cảm của Shibata thế nào?
Mi: Tớ… đã quen với việc kìm nén cảm xúc của mình rồi. Thậm chí rất giỏi kìm nén. Vậy nên nếu phải bị tổn thương, cay đắng thì ngay từ đầu…”
Natsu: Trời ạ…
“Đến đây, Natsume im lặng. Im lặng khá lâu. À, bác cảm ơn.” Bố làm một hơi cạn sạch cốc nước Linus vừa mang đến. “Mãi ba phút sau mới mở miệng nói tiếp.”
Natsu: Tuần trước tớ đã thấy Shibata. Mặc dù chỉ nhìn sau lưng. Lúc nghe anh Tomaya bảo tên là “Misaki” tớ đã lấy làm lạ lắm. Bấy giờ tớ tự hỏi, lẽ nào là ngẫu nhiên. Dù cảm thấy bóng dáng Shibata quen thuộc đến lạ lùng, nhưng tớ cứ chắc mẩm làm gì có chuyện đó.
Mi: Ừ.
Natsu: Chương trình môi giới hôn nhân, có nghĩa là cậu sẽ kết hôn với anh ấy?
Mi: Tớ nghĩ là không.
Karin khẽ thốt lên “Hả?” rồi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Chắc cô nàng nghĩ rằng giờ tôi mới biết ý của Misaki. Tôi nhìn vào mắt Karin, gật đầu kiểu “Đúng là vậy đấy, tớ cũng biết rồi.” Bố không thèm để ý đến chúng tôi mà tiếp tục câu chuyện.
Natsu: Vì chị Karin hay sao? Hôm trước cậu gặp chị ấy phải không?
Mi: Không phải. Tớ… sẽ sang Pháp.
Natsu: Sang Pháp?
Mi: Để học về thảo mộc cùng cô tớ. Chuyện này đã bàn đến nhiều rồi, cuối cùng thì tớ cũng quyết tâm đi.
Natsu: Anh Toyama có biết không?
Mi: Tớ nói rồi. Tớ thật có lỗi vì làm theo ý mình.
Natsu: Vậy sao…
Mi: Natsume thì sao?
Natsu: Tớ?
Mi: Vì sao Natsume lại làm việc ở cửa hàng anh Toyama? Tớ nghe bạn bè bảo cậu làm việc cho một công ty có vốn đầu tư nước ngoài và bay khắp thế giới mà.
Natsu: Vì chị gái tớ đã bảo tớ làm thế. Trong những lá thư của chị ấy.
Mi: Chị gái cậu?
Natsu: Phải. Khi tớ mười bảy tuổi thì chị ấy đã ra khỏi nhà. Từ bấy trở đi tớ chưa gặp lại lần nào. Hình như chị ấy đang đi du lịch vòng quanh thế giới thì phải.
Mi: Gần mười năm lận?
Natsu: Ừ, cũng phải chừng ấy. Dù vậy, hằng năm cứ đến sinh nhật tớ thì chị ấy lại gửi thư. Mỗi lần là môt quốc gia khác nhau. Ai Cập, Brunei hoặc Haiti gì đó.
Mi: Chị gái cậu thương em trai nhỉ?
Natsu: Có lẽ vậy. Hơn nữa những lời khuyên của chị cực kì chính xác. Từ thi đại học đến đi làm, tớ đều tuân theo chỉ dẫn của chị trong thư và mọi việc suôn sẻ cả.
Mi: Giống lời tiên tri ấy ư?
Natsu: Nói sao nhỉ? Ít nhất thì thư từ trước kia đều ở mức khuyên răn đầy thực tế và hiệu quả.
Mi: Lần này thì sao