
Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1283 lượt.
?
Natsu: Hơi kì lạ. Trong thư của chị ấy có đoạn thế này, “Nếu như đến giờ em vẫn ôm ấp những tình cảm không thể dứt bỏ hết được, thì hãy thử thay đổi chỗ làm việc xem sao. Chắc chắn những rung động của nước sẽ dẫn người em yêu quay về.”
Mi: Chuyện này…
Natsu: Tình cờ đúng lúc đó, trên bàn có cuốn tạp chí thủy sinh tớ thường mua theo sở thích, cửa hàng “Trash” được giới thiệu ở ngay trang tớ đang để mở. Lí do là như vậy.
Mi: Người cậu yêu…
“Chà, ta chỉ nghe được tới đây. Đang cảnh hay nhưng ta không còn cách nào khác. Lúc ấy bọn trẻ con bu quanh với ánh mắt ngạc nhiên nên ta không thể tiếp tục ngồi im được nữa. Mặc dù trông có vẻ là một lão già vô hại nhưng mà…”
“Thế?” Bố nhìn tôi. “Cảm xúc của anh thế nào? Ta thì thấy hơi phức tạp. Trong khi ta còn chưa được giới thiệu thì đã biết con trai mình thất tình rồi. Một cô gái tuyệt vời đấy chứ? Phí phạm quá đi.”
“Vâng, đúng rồi đấy ạ. Một cô gái rất tuyệt vời.”
“Đã thế Karin cũng bảo hôm nay sẽ đi, cứ thế này thì chẳng phải ta vĩnh viễn không đuổi kịp Sakuji ư?”
Hóa ra là như thế. Đúng kiểu bố tôi. Bất giác tôi cười thiểu não. Cũng có thể đó là lời nói đùa vì lo lắng cho tôi thôi.
“Chà, cho ta ăn nào. Ta vội vã chạy như bay về để thuật lại câu chuyện nên bụng đói lắm rồi.” Bố nói và cầm dao dĩa lên tấn công đám thức ăn trước mặt.
“Cậu bị Misaki đá rồi hả?” Karin ghé lại gần tôi,thì thầm hỏi.
“Ừ… m, có vẻ là thế nhỉ?”
“Cô ấy có đi Pháp thật không?”
“À, cái đó chắc không nhầm đâu.”
“Lí do chỉ có vậy thôi sao?”
Hả? Tôi nhìn sang Karin, bốn mắt gặp nhau, cô nàng lại nhìn thấu tim tôi mất rồi. Nét mặt cô nàng ũ rũ. Dù vậy thì tôi cũng chẳng thể đọc được gì qua đó. Đọc nội tâm là hành vi quá phức tạp đối với tôi.
“Câu chuyện của Natsume hơi kì lạ nhỉ?” Karin nói. Lần này có thể gọi là quan điểm khách quan. “Nghĩa là vì theo bức thư mà Natsume gặp lại Misaki, người mà cậu ấy vẫn còn yêu, phải không?”
“Jung gọi điều này là thuyết đồng thanh tương ứng[21'> đấy nhỉ?”
“Người theo đạo có lẽ sẽ gọi là sự dẫn lối của Chúa.”
[21'> Thuyết Synchronicity của nhà tâm lí học nổi tiếng người Thụy Sĩ Carl Gustav Jung (1875 - 1961).
“Nếu là ta thì ta sẽ gọi đó là sự ngẫu nhiên được sắp đặt tuyệt vời. Thực tế, những điều như thế làm cho thế giới chuyển động.”
Bố nói và đưa miếng mực rán lên miệng. Đến tuổi này mà hàm răng bố còn chắc khỏe cả, món nào đem lên ông cũng ăn được.
“Cuối cùng thì con cũng hiểu. Tại sao cậu ấy đến “Trash” làm với mức lương 980 yen mỗi giờ.”
Nghe tôi nói, Karin thở dài thườn thượt. “Cậu ấy lãng mạn quá. Khác hoàn toàn với ai kia quên hẳn mặt tớ ra sao.”
“Không phải là tớ quên. Chỉ là tại cậu khác với kí ức thôi mà.”
“Thế nào cậu cũng nói được.”
“Để ta biện hộ cho thằng con trai ngốc nghếch một điều được không?”
Bố xen vào. Tôi quay phắt sang nhìn ông. Bố định nói gì đây?
“Con nhớ không, có một lần ta lái ô tô đưa các con ra hồ bơi.”
Karin im lặng gật đầu.
“Lúc đó ta chụp khá nhiều ảnh của mấy đứa.”
“Vâng, giờ con vẫn giữ gìn chúng cẩn thận.”
“Trong số đó có một bức con và Shatoshi, hai đứa tạt nước vào nhau ở bãi cạn. Con nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi ạ.”
Tôi ngọ ngoạy không yên, bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Ra là vậy, bố tôi đang công khai chuyện này.
“Satoshi dán bức ảnh đó trên bàn học mình suốt. Nó ép plastic cẩn thận. Còn có ba tấm chụp với Yuji nữa nhưng cái nó ngắm chăm chú nhất không phải mấy tấm đó.”
Karin liếc tôi. Không nhìn lại, tôi cúi gằm mặt chịu đựng. Chắc mặt tôi đã chuyển màu thành quả hồng chín nhưng chủ nhân của nó giả vờ như không nhận ra.
Quả thực là tôi đã trân trọng tấm ảnh. Giờ nó vẫn còn được dán trong phòng tôi ở chung cư của bố. Là bức ảnh chúng tôi nghịch nước vui vẻ bên bãi cạn của cái hồ nhỏ được bao quanh bởi khu rừng. Dĩ nhiên Karin không mặc áo khoác quân đội. Cô nàng mặc đồ bơi màu xanh nước biển của trường. Chỗ phồng lên ở ngực không quá lộ. Trông bắt mắt hơn cả là chân tay thon thả. Mái tóc ướt nhẹp, bết vào trán. Miệng mở to như đang hét vang, có thể nhìn thấy bộ nẹp răng chắc chắn. Tôi thì phơi cái bụng rắn chắc và cái ngực trắng hếu trơ xương sườn, bên dưới là chiếc quần bơi do trường quy định. Trông vô cùng vui vẻ. Thực tế là vô cùng vui vẻ. Cuộc đời vừa mới bắt đầu, thời gian trước mắt chúng tôi dường như dài vô tận. Tôi đã ước mình mau thành người lớn, bởi tôi thật lòng nghĩ rằng nếu tôi thành người lớn, chắc chắn sẽ có nhiều điều vui hơn bây giờ đang đợi tôi. Cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười vô cùng trong trẻo, hồn nhiên đó, tôi lại muốn bắt chuyện, “Ôi ôi, như thế mà được sao? Mùa xuân năm tới chúng mày đã phải xa nhau rồi đấy.”
Nhưng có lẽ đơn giản chỉ là cái nhìn thiển cận của một kẻ đã thành người lớn như tôi, một kẻ đã chứng kiến tương lai xa xôi và bất hạnh và tôi ghen tị với họ, những kẻ còn không có ý định nhìn về phía trước.
“Satoshi ngắm đi ngắm lại bức ảnh nên nó chỉ có thể tưởng tượng được rằng con ở ngoài đời sẽ dần dần trưởng thành từ đó. Trong tâm trí của con trai ta thì hình ảnh