
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341247
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.
ật liệu của sản phẩm công nghiệp hơn là một món đồ trang sức. Dạng vật liệu người ta thu gom từ các đồ dùng như đồng hồ bấm giờ hay dụng cụ đo lường.
“Đó là thứ cô quý nhất?”
“Chính thế.”
“Chắc nó đắt tiền lắm đấy nhỉ?”
“Đúng thế. Vô cùng đắt tiền. Là báu vật mà không bao giờ tôi có được lần thứ hai.”
Tôi gật đầu và ra dấu, “Cô cất đi cũng được. Không cần phải giữ đâu. Tôi tin cô.”
Cô gái bảo “à,” rồi thốt lên, “Thế hả?” Và nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, đoạn nói bằng giọng điệu của một bà chị (mặc dù tôi không có chị). “Anh tin người dễ dàng thế mà được sao?”
Không ngờ mình sẽ bị nói như vậy, tôi hơi ngạc nhiên, pha lẫn thất vọng, “Không không, à mà, thật là thế hả?”
“Cái gì thật?”
“Tôi không được tin cô à?”
Cô gái đảo tròn mắt, nhìn lên trần nhà, điệu bộ đồng nghĩa với câu “chà chà.”
“Tôi có nói thế đâu. Tôi chỉ nói về tính cách dễ dàng tin người của anh thôi mà.”
Ra thế.
“Có phải ai tôi cũng tin ngay được đâu. Tôi thế này nhưng cũng có mắt nhìn người lắm đấy.”
Cô gái mở to đôi mắt hơn nữa, vẻ ngạc nhiên, “Tức là tôi đạt phải không?”
“Đúng rồi, ừ, tôi nghĩ thế.”
“Một người đột nhiên đến ép anh, nói muốn sống và làm việc ở đây mà anh không thèm hỏi gì sao? Thế mà cho đạt à?”
“Tôi hỏi nhiều rồi đấy chứ.”
“Tôi hiểu rồi,” Cô gái nói rồi vòng cánh tay ôm lấy người. “Anh đúng là nhà ngoại cảm. Cái gì cũng biết hết. Chắc anh biết cả việc tôi đang mặc quần lót ngày hôm qua phải không?”
Tôi giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, thở dài thườn thượt. “Hiểu rồi. Vậy tôi hỏi từ đây, trước đến giờ cô làm việc gì, sống ở đâu?”
“Câu hỏi hay đấy.”
“Cảm ơn.”
“Người mẫu,” cô gái trả lời. “Tôi đã là người mẫu.”
“À, vậy hả. Ra thế.”
“Ra thế?”
“Thì bởi mặt cô đẹp thế cơ mà. Ý tôi là đấy quả là một nghề xứng đáng với cô.”
Cô nhìn chăm chăm về phía đầu mũi mình, rồi khẽ nhếch khóe môi, “Những lời đó, làm tôi rất vui.”
“Vậy hả?”
“Ừm. Đúng là anh nói vậy thì tôi không thấy có ác ý.”
“Thế thì tốt.”
Cô gái nhìn vào mắt tôi, rồi nở một nụ cười nhuốm nét thẹn thùng. Điệu cười giống một cô bé mười bốn tuổi. Tôi cũng biết một cô bé có nụ cười như thế. Chuyện đã lâu lắm rồi. “Thế nhưng sao cô lại bỏ? Tôi nghĩ đó là công việc thú vị đấy chứ!”
“Vì việc ăn kiêng quá khổ sở.” Nói rồi cô gái thở phù một tiếng. “Tôi đã ước được đi ăn buffet bánh ngọt dù chỉ một lần.”
Nghe như một lời thoại đã được soạn sẵn, thế nhưng tôi quyết định tin. “Ước mơ của cô thực hiện được chưa?”
Cô gái lắc đầu, “Chưa.”
“Nếu vậy hôm nào cùng đi nhé. Trên đoạn đường có hàng cây ở phía trên này có hàng bánh ngon lắm.”
“Thật hả?”
“Thật.”
“Như mơ ấy nhỉ?”
“Mơ, đại khái thì cũng chỉ thế thôi mà. Ngoài ra, nếu ngủ lại chỗ này cô nên mua một cái gường gấp. Cũng có thể mua ở cửa hàng nội thất chỗ đoạn đường có hàng cây.”
“Tôi sẽ mua,” cô nói. “Chỗ tôi sống trước kia là một căn hộ chung cư thuê của văn phòng người mẫu. Toàn bộ nội thất cũng thuộc sở hữu văn phòng nên tôi không có đồ gì cả.”
“Tại sao cô lại đến con phố này?” Tôi hỏi.
“Không hiểu sao nữa. Sau vài lần chuyển xe buýt, tôi tới con phố này. Đang đi lang thang thì thấy quảng cáo tuyển người của anh, tôi bèn nghĩ ở lại đây thôi.”
Ra thế.
“Cô tìm giỏi nhỉ. Chào mừng đến với cửa hàng thủy sinh Trash!”
“Đó là tên cửa hàng này à?”
“Phải.”
“Anh bán cả “rác” nữa hả?”
“Không phải thế. “Trash” là cái tên dành cho một thứ tuyệt vời.”
“Vậy hả?”
“Đúng thế.”
Cô gái mang theo túi ngủ thật. Cô ra ngoài rồi trở vào với một ba lô to đùng trên vai.
“Cứ như cô định leo lên cả núi Tây Tạng đấy nhỉ?”
“Cái đấy thì chịu. Chắc chắn chỉ năm phút là gặp nạn.” Cô nói. “Trong này phần lớn là quần áo. Ngoài ra còn giày mềm, đồ lót và đồ trang điểm.”
“Cả đệm với túi ngủ nữa chứ?”
“Sao lại cả những thứ đó?” Tôi hỏi. “Cô định dùng để đi dã ngoại công viên chắc?”
“Chắc vậy. Tôi vốn thích thế mà, vừa ngắm sao vừa ngủ.” Cô trải rộng tấm đệm xuống khoảng trống nhỏ phía trong quầy tính tiền. “Chỗ này được đấy. Ở đây có vẻ tĩnh tâm được.”
“Cô không sợ ẩm hả? Các bể cá tỏa ra khá nhiều hơi nước.”
Không khí trong cửa hàng đẫm hơi nước như ở vườn cây nhiệt đới.
“Không vấn đề. Không chừng còn tốt cho da ấy chứ.” Nói đoạn cô mỉm cười. “Tôi từng đi du lịch Đông Nam Á, độ ẩm ở đó còn kinh khủng hơn nhiều.”
“Thế thì được.”
Cô cởi chiếc áo choàng thùng thình, cởi tiếp đôi bốt thấp cổ màu đen đoạn ngồi khoanh chân lên tấm đệm. “Chúc anh ngủ ngon.”
“Ừm.”
Chẳng hiểu sao tôi vẫn chưa thể rời chân đi, cứ đứng lừng khừng nhìn cô sửa soạn chỗ ngủ. Cô ngước nhìn tôi với vẻ mặt như muốn hỏi “Gì vậy?”
“Ừ. Chắc cô cũng biết rồi, phòng tôi ở trên tầng hai. Một không gian nhỏ hẹp với phòng ngủ và bếp.”
Cô gật đầu kiểu “Vâng.”
“Ở trên… Ở trên đó có cả phòng tắm tiện nghi. Nếu có cần dùng cứ nói với tôi một tiếng.”
“Cám ơn anh.” Cô đáp. “Nhưng không cần đâu.”
“Vậy sao?”
“Ừ.”
Tôi tiếp tục, “Có một phòng vệ sinh nhỏ ở phía trong cửa hàng. Cô dùng chỗ đó nhé.”
“Cảm ơn.”
“Ngoài ra…