
Tác giả: Lâm Hiểu Quân
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134728
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.
mẹ của cô bức cô phải học tiếng Trung, nói tiếng Trung, nói xong một mạch như thế cảm giác thật sự là quá sung sướng.
Chương Câu lại không tiếp nổi lời.
"Nếu tôi nói sai thì anh sửa cho tôi!"
"Lấy di động ra!" Anh toát ra chính là một câu lạnh lùng này.
"Nhưng anh không được gọi cho cậu của tôi!"
"Không được"
"Bằng không không trả anh!"
"Katrina!" Ngón tay của anh chỉa về phía của cô. "Cô nghĩ rằng tôi đang đùa với cô sao?"
"Có lẽ anh không có thời gian rỗi, nhưng tôi không muốn quấy nhiễu đến cậu của tôi, nếu như anh không đáp ứng tôi, tôi liền lập tức vọt tới ven đường gọi một chiếc taxi, sau đó mang theo điện thoại của anh『nghênh ngang rời đi』." Cô đe dọa anh.
"Cô......" Chương Câu có chút sững sờ.
"Không có điện thoại rất bất tiện a!" Cô quơ quơ túi xách của mình.
"Lấy ra cho tôi!" Anh gầm nhẹ.
"Không——"
Nhưng Chương Câu cũng rất lợi hại, anh hành động một cái nhanh như chớp, đầu tiên là kéo cánh tay của cô đem cô kéo về phía của mình, sau đó anh giật lấy cái túi xách của cô, buông tay của cô ra, cầm lấy túi xách của cô, anh cho cô một cái biểu hiện lạnh lùng lại đắc ý.
"Anh mới giống cướp!" Cô châm chọc.
"Giở túi xách của cô ra, anh tìm kiếm di động của mình, đang tìm di động, đồng thời anh phát hiện trong túi xách của cô ngoại trừ bóp da, di động, bóp đựng tiền lẻ, còn có...... Kẹo, chocolate, đồ ăn vặt, bánh quy, anh ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía của cô.
"Kẹo que ư?" Chương Câu nén cười giễu cợt hỏi.
"Ăn hết!" Cô biểu lộ một bộ "Mình lớn nhất".
"Không để đồ trang điểm, những thứ son môi gì đó, trong túi xách của cô......"
"Không tìm được di động của mình" Cô tiếp cận muốn lấy túi xách của mình. "Từ nhỏ tôi đã thích đồ ngọt, bây giờ vẫn còn, không được sao?"
"Chung quy núm vú cao su cô từ bỏ đi thôi" Anh chế giễu nói, sau đó mò ra cái điện thoại kia của anh, và sau đó anh lập tức đem túi xách trả lại cô.
Liền đón lấy túi xách, Bành Tiểu Mạn lập tức xoay người định rời đi, cô có thể tự mình về nhà, cô đã sớm độc lập rồi.
"Katrina, một mình cô không được——"
Trùng hợp như thế, đúng lúc xe của Bành Trung Hằng dừng lại ở trước cao ốc văn phòng, bảo vệ gọi thoại cho ông, nói tổng giám đốc và cô cháu gái của ông ở bên ngoài "Lôi lôi kéo kéo".
"Tổng giám đốc, chúng tôi lập tức đi!" Bành Trung Hằng ở trong xe hô: "Tiểu Mạn, lên xe!"
Bành Tiểu mạn nhìn Chương Câu. "Có thể đi được rồi chứ"
"Cô nghĩ rằng tôi muốn ép giữ cô lại? Anh lạnh lùng nhìn cô, sau đó xoay người.
Bành Tiểu Mạn không có tiếp tục tỏ rõ miệng lưỡi cực nhanh nữa, bởi vì giờ phút này lòng của cô...... Ngọt.
Từ cửa văn phòng rộng mở nhìn ra ngoài, hôm nay Chương Câu cảm thấy vị trí tầng lầu này của anh rất náo nhiệt, rất xôn xao, dường như có rất nhiều người tới tới lui lui, mà việc này tổng giám đốc anh lại hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, vì vậy anh gọi xã* Cẩn vào.
*Xã: đơn vị hành chánh.
Cô đứng ở trước bàn làm việc của anh, một bộ biểu lộ nghe theo mệnh lệnh làm việc, nhưng mà khóe miệng lại có thoáng hiện một nụ cười mơ hồ.
"Mạng lưới liên lạc và mạng lưới cố định bên kia khi nào thì đưa sổ sách cho chúng ta?"
"Tuần tới."
Ngay lập tức Chương Câu làm một cái cử chỉ cảnh cáo. Không biết vì cái gì? Anh lập tức liên tưởng đến Bành Tiểu Mạn. Nhất định có liên quan tới cô ấy, trước khi cô ấy đến làm trợ lý, tầng lầu này luôn luôn vô cùng im lặng, nghiêm cẩn, mà còn ngay ngắn trật tự, nhưng mà bây giờ......
"Liên quan đến Bành Tiểu Mạn, có đúng hay không?" Cơ hồ anh có thể hoàn toàn xác định.
"Không phải là lỗi của cô ấy!" Đỗ cẩn lập tức nhảy ra biện hộ thay cho cô ấy.
Lộ ra một cái vẻ mặt đau đầu, Chương Câu bắt đầu hối hận khi đó lấy hai vạn nguyên giữ cô ấy lại tiếp nhận "Trợ lý" của các bộ phận, nhất định là ngày đó thần trí của anh mơ hồ, làm việc quá sức mệt đến hồ đồ rồi.
"Cô ấy làm cái gì?" Anh kiềm chế hỏi.
"Cô ấy......"
"Không có giết người hoặc là phóng hỏa chứ?" Anh đoán cô ấy không có lá gan này, một cô gái hơn hai mươi, còn có thể để đồ ngọt, bánh quy ở trong túi xách, là không thể nào độc ác đến thế đâu. "Có cần mang tiền bảo lãnh đến cục cảnh sát bảo lãnh cô ấy ra hay không?"
"Tổng giám đốc, không có khoa trương như vậy a!" Đỗ Cẩn nín cười.
"Rốt cuộc cô ấy làm cái gì?" Anh cảm thấy mình như là một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, nếu như thư ký của anh nữa ấp a ấp úng hoặc là ấp úng, thật sự là anh sẽ bộc phát cho mọi người xem.
"Cô ấy và người khác...... Đánh nhau." Đỗ Cẩn nói ra, sau đó lập tức cúi đầu xuống, rất sợ mình sẽ nhịn không được cười to.
"Đánh nhau?" Chương Câu lặp lại nói. Lúc này anh thà rằng tin người ngoài hành tinh đang tấn công trái đất, cũng không tin Bành Tiểu Mạn lại cùng người ta đánh nhau. "Đỗ Cẩn, cô khẳng định cô nói là...... Đánh nhau?!"
"Đánh nhau." Cô chắc chắn nói.
"Cùng ai?"
"Một cô em."
"Đánh ở đâu?"
"Star¬bucks."
Rốt cuộc anh xác định cũng tin có một sự việc như vậ