pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngọt Ngào Đùa Tình

Ngọt Ngào Đùa Tình

Tác giả: Lâm Hiểu Quân

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 134802

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/802 lượt.

y, nhưng anh không thể nào hiểu giống như chuyện đánh nhau thô bạo như vậy, làm sao có thể xảy ra ở trên người của Bành Tiểu Mạn, rõ ràng EQ của cô không tệ, hơn nữa thì xem ra kinh nghiệm anh tiếp xúc với cô, một chút cô cũng không bạo lực cũng không mang thù.
"Cô ấy có bị thương không?" Anh giả vờ như không có việc gì hỏi.
"Trên mặt có một vài vết xước nhỏ của móng tay, tóc rối loạn thành một cục, quần áo cũng bị xé rách, cho nên mọi người xung quanh mới hợp lại tìm quần áo, thuốc giúp cô ấy, mà hai tay của cô ấy cũng có một vài vết bầm tím...... Dù sau cũng là cô ấy giúp mọi người mua cà phê mới bị thương." Đỗ Cẩn nói thật nhỏ.
"Các người thực coi cố ấy như sinh viên làm việc bán thời gian hoặc tiểu muội của công ty à?" Anh cực kỳ tức giận chất vấn.
"Tổng giám đốc, là anh......" Cô rụt rè nói: "Không phải là anh nói muốn cô ấy làm trợ lý của mọi người sao?"
Anh đương nhiên biết mình nói qua cái gì! Chương Câu nhìn nhìn đồng hồ mà anh đã cởi ra đặt ở trên bàn làm việc. Mặc dù vẫn còn chưa đến thời gian ăn cơm giữa trưa, nhưng mà anh đói bụng.
"Tôi đi ra ngoài ăn cơm trưa." Anh thuận tay cầm lấy đồng hồ đeo lên tay.
"Vâng"
"Nói cho Bành Tiểu Man, tôi chờ cô ấy dưới bãi đỗ xe của công ty." Anh thờ ơ nói, dường như tất cả đều tựa như không có gì ghê gớm.
"Tổng giám đốc, anh......" Đỗ Cẩn cho là mình nghe lầm, nhưng mà cô không dám yêu cầu anh lặp lại lần nữa. "Bành Tiểu Mạn?"
"Tiếng Anh là Katrina." Anh lạnh lùng nhìn thư ký sững sờ.
"Bãi đỗ xe?"
"Nói cho cô ấy dãy số chỗ đỗ xe của tôi, tôi ở trên xe chờ cô ấy."
"Trên xe?"
"Tôi muốn đưa cô ấy đi ra ngoài nói chuyện."
"Tổng giám đốc, không phải là anh muốn sa thải cô ấy chứ?" Dường như cô có chút lo lắng, "Bởi vì theo cách nói của cô ấy, chuyện cũng không phải là cô ấy gây ra trước, là bạn trai của người cô gái kia bắt chuyện với cô ấy khi đang xếp hàng muốn mua cà phê, cô ấy chỉ thuận miệng trò chuyện trên hai câu với anh ta mà thôi."
"Trêu hoa ghẹo nguyệt." Anh lạnh lùng chỉ trích.
"Tổng giám đốc, anh chớ nên kết luận nhanh như vậy——"
"Mười phút." Anh cầm lên di động của mình. "Tốt nhất cô ấy đừng để cho tôi chờ quá lâu, bây giờ tôi đang trong cơn giận dữ, nếu như cô ấy còn muốn phần công việc này, bảo động tác của cô ấy nhanh một chút cho tôi!"
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Chương Câu vừa mới khởi động động cơ, Bành Tiểu Mạn liền mở cửa xe lên xe, ánh mắt của anh cố tình lơ đãng quét về phía của cô. Quả nhiên, quần áo cô đang mặc trên người vừa không phù hợp lại quá cổ lỗ, cứng nhắc, trên khuôn mặt xinh đẹp kia cũng có vết xước mờ nhạt, tóc đương nhiên là sửa sang lại rồi, bởi vì cô buộc một cái đuôi ngựa, ngoài ra, trên hai tay của cô, cũng có một vài vết bầm tím có thể thấy được rõ ràng, anh vô thức lắc đầu.
"Tôi có thể giải thích——" Bành Tiểu Mạn ủy khuất nói.
"Câm miệng của cô lại." Anh "Dịu dàng" chặn lời của cô.
"Thật sự không phải là——"
"Câm miệng!" Anh xoay tròn tay lái, lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe.
Dọc theo đường đi chỉ có sự im lặng làm người ta nghẹt thở. May mà Chương Câu cũng không có lựa chọn quán ăn quá xa.
Đây là một cái quán nơi chuyên kinh doanh các món ăn uống của cửa hàng, mà anh chỉ gọi hai phần hợp lưu sandwich và cà phê, hiển nhiên cơm trưa của anh luôn luôn rất đơn giản.
"Có đủ hay không?" Anh hỏi cô.
"Cái gì?"
"Một phần hợp lưu sandwich và cà phê, cà phê có thể thêm tách."
"Đủ rồi, cô nghĩ rằng tôi là bò, có bốn dạ dày sao?"
"Khó trách cô lại đánh nhau với người khác, với miệng lưỡi sắc bén của cô......"
"Tổng giám đốc!" Bành Tiểu Mạn lập tức trở về với một vẻ mặt vô cùng chịu nhục. "Là cái tên kia chủ động nói chuyện với tôi nha! Trước tiên anh ta dùng tiếng Anh hỏi tôi có thể nói tiếng Trung hay không? Tôi nói có thể; Sau đó anh ta lại hỏi tôi đến từ đâu, là người Đài Loan bản xứ sao? Tôi nói tôi đến từ New York, anh ta liền hưng phấn nói anh ta đã từng đến New York du học."
"Cô có cần thiết là nói rõ ràng như vậy với anh ta không? Không phải là anh ta còn dẫn theo một cô em sao?" Anh lại cảm thấy hơi ghen tức.
"Nói chuyện thân thiện với nhau ở Đài Loan phải được cho phép sao?" Cô hét lên: "Chỉ trò chuyện vài câu mà thôi."
"Nếu như bạn trai của cô làm chuyện giống vậy......"
"Tôi OK a!"
"Cô sẽ không ăn dấm chua?"
"Tôi có lòng tin đối với chính mình!"
"Nổi đóa?"
"Vậy hẹp hòi biết bao!" Mãi cho đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu, "Bất quá là chúng tôi chỉ hàn huyên một chút, sau đó người con gái kia lại đột nhiên đánh về phía của tôi, không phân tốt xấu túm tóc và mặt của tôi, bỗng chốc tôi thật sự ngây người!"
Không biết là anh nên mắng cô, hay là an ủi cô, bởi vì nghe qua dường như cô là hoàn toàn đã gặp phải tai bay vạ gió không sao nói rõ được.
"Tôi không biết con gái Đài Loan lại dã man như vậy, bạo lực như vậy, nhưng mà tôi tuyệt không thể chịu đòn uổng phí a!" Cô biện hộ vì mình. "Cho nên đương nhiên phải đánh lại rồi."
"Sau đó các cô liền đánh thành một cục?"
"Một tý mà thôi a!" Bành Tiểu Mạn trợn tròn mắt. "Nhân