
Tác giả: Lâm Hiểu Quân
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134738
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/738 lượt.
lầu, cũng sẽ không đi cắt cổ tay."
Nhớ lần trước từng cùng cô ấy nói chuyện qua với nhau, cho nên Bành Tiểu Mạn không có nói nhiều, chỉ kéo một chiếc ghế làm việc khác qua, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh cô ấy, có đôi khi con đường chữa thương tốt nhất chính là làm bạn, không cần nói nhiều lời nói đau khổ không liên quan.
"Tiểu Mạn, tại sao cô không hỏi tôi?" Đỗ Cẩn tức giận thét lên với cô. "Cô hỏi a!"
"Cô muốn tôi hỏi cô cái gì?" Cô hỏi.
"Hỏi tôi tại sao khóc, hỏi tôi tại sao một bộ mặt ngày tận thế, hỏi tôi sao thất thố như vậy!" Đỗ Cẩn cũng đã đặt câu hỏi giúp cô ấy rồi.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi bị vứt bỏ." Cô ấy còn chưa nói hết lời, Đỗ Cẩn liền tự mình cướp trả lời. "Tôi bị người đàn ông tôi yêu vứt bỏ."
"À!" Cô thản nhiên lên tiếng.
"Cô chỉ có một câu à?"
"Chuyện như vậy mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày đều xảy ra, tôi không biết tôi nên làm thế nào trả lời cô, hơn nữa nếu như tôi thao thao bất tuyệt, vậy cô nhất định lại muốn mắng một người chưa từng nói qua yêu đương của người, dựa vào cái gì nói xằng nói bậy!" Lần này cô đã có kinh nghiệm. "Tôi lại không muốn đòi mắng!"
"Tiểu Mạn......" Nước mắt của cô lại như cơn lốc đi ra.
"Nhưng mà khóc cũng chỉ vô ích."
"Tôi rất muốn chết....." Vẻ mặt của Đỗ Cẩn đau khổ nói.
"Ít ngu ngốc, vì bị đá mà muốn chết?!"
"Cô không biết, cảm giác kia——"
Tôi biết không dễ chịu, nhưng nữa năm sau, hoặc là 1~2 năm sau cô quay đầu nhìn lại, làm không tốt cô sẽ tự mình nôn chết vì cuồng dại lúc này, và chỗ nước mắt chảy này, thật sự, tôi thấy nhiều rồi!" Cô biểu lộ một bộ lão luyện.
"Nhưng mà tôi không muốn mất đi anh ấy......"
"Đỗ Cẩn, đàn ông trên đời này——"
"Tôi biết đàn ông trên đời này có mấy chục tỷ người, nhưng tôi chỉ muốn Lập Quốc Uy!" Đỗ Cẩn là loại phụ nữ mà từ đầu tới cuối một kiểu. "Tôi không muốn trải qua cuộc đời không có anh ấy!"
"Các người chỉ là tình nhân, cũng không phải là vợ chồng chứ?" Cô dò hỏi. "Hẳn là cô không có mang thai chứ?"
"Tôi không có mang thai, tôi và anh cũng không phải là vợ chồng, nhưng...... Anh ấy yêu tôi, nhất định là anh ấy yêu tôi!" Vẻ mặt của Đỗ Cẩn cố chấp, không có gì có thể thay đổi được ý nghĩ của cô.
"Cô chết thật để tâm!" Bành Tiểu Mạn thở dài, lại ngắm ngắm cô ấy, "Chẳng qua là bộ dáng này của cô!"
"Tiểu Mạn......" Đỗ Cẩn muốn đánh cô ấy, vào lúc này chính mình có rất nhiều oán khi, tức giận muốn phát.
"Có phải có một người phụ nữ khác a?"
"Không có!"
"Vậy nguyên nhân chia tay của các người?"
"Anh ấy cảm thấy không có cái cảm giác mới mẻ, nhàm chán rồi,"
"Như vậy a......" Bành Tiểu Mạn biểu hiện một cái ở trong lòng đã hiểu rõ. Nếu như chỉ là như vậy, hẳn là còn có cứu. "Thu hồi lại nước mắt của cô, chớ để bị Chương Câu nhìn thấy một mặt không chuyên nghiệp của cô, chút chuyện nhỏ này để tôi xử lý."
"Cô có thể?" Cô ấy liền ngưng khóc thút thít, trong lòng lại cháy một tia cơ hội sống sót.
"Cứ để tôi lo!"
Đỗ Cẩn mặc váy ngắn trên người làm cho Chương Câu cảm thấy nhìn rất quen mắt, anh nhớ đã từng nhìn thấy thông qua Bành Tiểu Mạn. Thật không ngờ mình lại nhớ cái "Chuyện nhỏ" này, càng không nghĩ đến Đỗ Cẩn người phụ nữ cá tính thận trọng này lại mặc váy giống với Bành Tiểu Mạn, trên mặt còn trang điểm, khiến anh hết sức không quen.
"Đỗ Cẩn, cái váy này dường như......" Anh không có nói rõ, chỉ là sắc bén quan sát cô.
"Tiểu Mạn." Đồng thời Đỗ Cẩn trả lời, nụ cười trên mặt người phụ nữ này xem ra quyến rũ hơn nhiều.
"Cô mượn váy của cô ấy?"
"Là Tiểu Mạn muốn tôi mặc trước nhìn một chút, nếu như cảm thấy thích hợp, tôi lại đi mua tương tự." Đã bỏ đi mấy chiếc quần bó dài đến đầu gối, cô muốn tự mình thích ứng với trang phục khác nhau.
"Gọi cô ấy vào là được."
"Nhưng——"
"Nhanh đi!" Anh ra lệnh.
Đỗ Cẩn mang một trái tim thấp thỏm đi ra văn phòng, chỉ chốc lát, Bành Tiểu Mạn đi vào.
Một cái áo lông màu đỏ thẳm phối với một chiếc váy ngắn, kết hợp với một chiếc mũ Berets màu đen kiểu Pháp, trông cô càng thêm xinh đẹp động lòng người, có cỗ nồng đậm lẳng lơ ngoại quốc, mà khuôn mặt của người con lai kia, nếu muốn không chút lay động, vậy nhất định phải có ý chí năng lực siêu nhân.
Trên tay ôm nhiều cặp hồ sơ, dường như cô thật sự bề bộn nhiều việc, không giống như là một tiểu muội cấp cao vô công rỗi nghề.
"Có việc phân phó sao?" Lúc này cô đem Chương Câu đối đãi là tổng giám đốc.
"Tại sao cô muốn đem thư ký của tôi biến thành như một con búp bê Barbie?" Anh bất mãn nói.
"Đỗ Cẩn?! Anh nói cô ấy giống Barbie?"
"Tôi mặc kệ cô mặc như thế nào, bởi vì cô là khách qua đường, nhưng mà Đỗ Cẩn thì khác, tôi không muốn tìm một thư ký trang điểm xinh đẹp, vậy đối với công việc của cô ấy không có giúp ích gì."
"Tổng giám đốc," cô cố ý dùng biểu cảm cùng giọng điệu nói: "Ăn mặc vừa phải cũng không làm cho người ta ngốc nghếch hoặc là không có hiệu suất, xinh đẹp không phải là một loại tội ác."
"Bộ dáng trước kia của cô ấy cũng không phải là không tốt."<