XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật ký Sau Ly Hôn

Nhật ký Sau Ly Hôn

Tác giả: Chu Tuyết Nhi

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 134818

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/818 lượt.

i ngủ nên tôi nhường phòng tôi cho hai đứa nó, còn tôi thì ngủ ngoài ghế sofa. Tôi đóng cửa lại, nỗi cô đơn lại bám lấy tôi, tôi lại viết nhật ký. 10 phút sau, tôi nghe từ trong phòng phát ra những tiếng rên từng hồi của Lam, tiếng rên ấy làm lòng tôi sôi sục, tôi đứng dậy, bước ra cửa vài bước rồi lùi trở lại, trong những tiếng rên mãn nguyện ấy có cả tiếng rên của Trịnh Lý. Tôi biết trong phòng, Lam và Lý đang làm gì rồi.
Thượng đế tạo ra con người là đã tạo ra niềm khoái lạc và hạnh phúc. Nhưng ngài lại cố ý tách ra làm hai “hạnh phúc” và “khoái lạc”, rồi ban cho nam giới và nữ giới mỗi người một nửa. Do vậy từ khi con người được sinh ra, là họ bắt đầu khổ sở tìm kiếm hạnh phúc hoặc khoái lạc, theo đuổi nửa còn lại của cuộc đời. Có khoái lạc chưa chắc gì đã hạnh phúc, có hạnh phúc cũng chưa chắc đã vui sướng, chỉ khi nào khoái lạc và hạnh phúc giao hòa thì con người ta mới thật sự có niềm vui tột đỉnh. Tôi không tài nào bỏ ngoài tai tiếng rên xiết của Lam, lòng tôi cũng dâng trào một nỗi khát thèm, đầu tôi lại xuất hiện cảnh tượng nam nữ ân ái mà hôm trước tôi đã xem ở nhà Hiểu Lâm. Tôi đang tự kiềm chế mình, trong nỗi ghìm nén ấy lại là nỗi khát khao cứ căng phồng, như muốn nổ tung ra. Tiếng rên của Lam nhỏ dần, tôi…
Tôi muốn ngày mai tôi sẽ đi khỏi đây, tôi trở nên dư thừa giữa hai người họ, tôi sợ mình khống chế bản thân không được. Ngày mai… ngày mai tôi phải về nhà, đã lâu rồi tôi chư về nhà thăm ba mẹ và con gái.
Thứ sáu, ngày 5 tháng 10
Trưa nay tôi đến “Trung tâm giao lưu nhân tài” ở trên đường Bắc Quảng Trường, thì ra ở đây cũng khá đặc sắc, hai bên đường là hai hàng biển quảng cáo “Chiêu mộ nhân tài”, tôi nhìn lướt qua các biển quảng cáo. Có chị đến hỏi tôi có phải đến để tìm việc không, muốn tìm công việc như thế nào. Tôi nhìn họ thờ ơ rồi không để ý đến họ nữa, nhưng có một người vẫn nhẫn nại theo tôi, nói là muốn giới thiệu cho tôi làm nhân viên tư vấn của một công ty. Thì ra đây là “Phố giới thiệu việc làm”, có tới vài chục trung tâm giới thiệu việc làm, ở đây tập trung tất cả các trung tâm lớn nhỏ của thành phố, có tất cả các thông tin về rất nhiều công ty, tha hồ mà chọn lựa.
Nhờ sự “khuyên bảo tận tâm” của một nhân viên môi giới, tôi bước vào trung tâm của họ, trung tâm giới thiệu việc làm này rộng chừng 30m2, có sáu cái bàn làm việc, với sáu cô cậu thanh niên đang ngồi ở vị trí của mình. Nhìn thấy tôi bước vào cùng với người môi giới, họ liền nhìn tôi và nói, “Hoan nghênh”.
Người môi giới chỉ cho tôi một cô gái ngồi ở gần cửa ra vào và nói, “Em làm thủ tục đăng ký đi”. Cô gái cười và đưa cho tôi một mẫu đơn, nội dung của lá đơn gồm có tự giới thiệu về bản thân, muốn tìm công việc như thế nào… rất nhiều mục. Điền xong mẫu đơn ấy, tôi giao lại cho cô ta. Cô ấy nói, “Mời chị nộp 10 tệ lệ phí”. Tôi thắc mắc, “Điền có mỗi cái đơn thôi mà cũng phải mất 10 tệ á?” Cô gái trả lời, “Đúng vậy, từ bây giờ thì tin tức của chị đã được đăng trên mạng, chị có thể lên mạng kiểm tra bất cứ lúc nào”. Tôi nhìn xung quanh, trong phòng, ngoài cái bình nấu nước sôi ra thì không có cái gì thêm, ngay cả thiết bị tối thiểu nhất ở văn phòng như bộ máy vi tính cũng không có, thì lên mạng cái nỗi gì? Cô gái giải thích, “Ở đây chỉ là văn phòng đại diện, thiết bị máy móc đều ở công ty”. Tôi không thoát khỏi “lời khuyên chân thành” của họ nên đã nộp 10 tệ lệ phí. Rồi lá đơn ấy được chuyển đến tay của một anh chàng khác. Anh ta nói, “Ở đây chúng tôi đang có thông tin tuyển dụng thư ký và k giả cho một tòa báo”. Anh đó mở cuốn sổ dầy cui ra, lật lật một lúc rồi dừng tay lại và nói, “Có rồi, có một xí nghiệp hợp tác xã muốn tuyển người vào vị trí thư ký, em rất hợp, anh đưa cho em số điện thoại liên lạc nhé”. Anh ta nhấc máy lên, nói nói gì đó rồi cúp máy, vẻ mặt rạng rỡ, “Giám đốc công ty đó đã đồng ý tuyển em rồi, họ muốn em ngay lập tức đến công ty họ phỏng vấn”. Vẫn còn do dự, tôi hỏi, “Hay là anh thử hỏi công việc ở toàn soạn báo thử xem sao”. Anh chàng đó cũng mở lại quyển sổ đó ra và lật tiếp, một lúc sau mắt anh ta chợt sáng lên rồi nói, “Có rồi! Tòa báo đó đang cần một công tác viên”. Tôi lập tức gọi điện hỏi thử xem sao. Đầu bên kia nhấc máy nói là Tổng biên tập đã đi công tác ở Tây An rồi. Anh chàng đó gọi điện cho Tổng biên tập. Khoảng 2 phút sau anh ta nói, “Tổng biên tập của tờ báo đó rất xem trọng em. Họ muốn em đi gặp Phó tổng biên tập để phỏng vấn”. Trong lòng vui mừng, tôi đồng ý đến tòa báo ấy phỏng vấn. Anh chàng đó có chút không vừa lòng nói, “Châu Tuyết Nhi! Anh nói cho em rõ là trung tâm giới thiệu việc làm kiếm sống nhờ vào những tin tức. Trước khi em muốn đến tòa báo đó thì em phải trả lệ phí cho các anh”. Tôi hỏi, “Phải trả bao nhiêu?” Anh chàng nói, “Nếu như giới thiệu việc tốt thì bọn anh thu phí là 450 đến 500 tệ, công việc bình thường mới lấy giá 300 đến 450 tệ”. Tôi hỏi lại anh ta, vậy công việc anh ta giới thiệu cho tôi thuộc dạng nào. Anh ta nói, “Công việc của em đương nhiên là chỗ tốt rồi”. Tôi nghĩ thầm, vậy chẳng phải là anh ta muốn tôi phải trả 450 tệ hay sao? Tôi đ