
Tác giả: Chu Tuyết Nhi
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134815
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/815 lượt.
âu có mang theo nhiều tiền đến như vậy, nên đành nói, “Thôi thì chiều nay em lại đến vậy, em không mang theo nhiều tiền như vậy”. Anh ta đáp, “Nhi! Em đừng bỏ lỡ cơ hội này, tin tức là tiền bạc mà. Thôi thì thế này vậy, bọn anh sẽ ưu tiên cho em, chỉ lấy em 400 tệ thôi, nộp phí rồi em có thể đến tòa báo ngay”. Tôi, “Em thật sự là không mang theo nhiều tiền như vậy”. Một anh chàng khác ngồi gần bên kiềm chế không được bật nói, “Thôi thì thế này vậy, bây giờ chị có bao nhiêu tiền thì nộp bấy nhiêu vậy, nộp tiền rồi, đi phỏng vấn về rồi tính tiếp”. Nghe lời nói đó, tôi như chết điếng. Hình như là bọn họ đang lừa người?! Trước đây, tôi có nghe người ta bàn tán về những trung tâm giới thiệu việc làm kiểu này, dường như mọi người không tin vào “chữ tín” của bọn này. Nhìn lại mấy cô cậu đang ngồi ở các bàn làm việc cũng vậy, họ dửng dưng như không biết gì, như chuyện này quá quen với họ, chỉ là chuyện thường ngày ở huyện.
Tôi lén trốn khỏi nơi ấy như một tên tù vượt ngục. Ra khỏi con phố giới thiệu việc làm, tôi không dám nhìn ngang nhìn dọc. Tôi sợ, tôi sợ nếu như mình để mắt đến một cái biển quảng cáo nào đó thì nhất định sẽ có người tới “hỏi thăm”.
1 giờ trưa thì chuông điện thoại của tôi reo lên, là trung tâm giới thiệu việc làm ấy gọi đến, giọng nói của người bên kia có vẻ nằng nặng, “Chị Châu! Tòa soạn đó gọi, hối chị đến đây mau, tụi em đưa chị đi”. Tôi nói, “Anh nói cho tôi tên của tờ báo đó đi, tôi tự đến cũng được”. Người nam bên kia trả lời, “Như thế không được”. Tôi hỏi, “Tại sao vậy?” anh ta nói, “Bởi vì chị phải đóng phí”. Tôi giận quá liền cúp điện thoại. Tiền! Tiền! Tiền! Tất cả đều là tiền. Tôi tức giận, nhưng chính tôi cũng không biết mình đang giận ai! Có cái gì đó thật kỳ lạ!
Thứ bảy, ngày 6 tháng 10
Đáng lẽ hôm nay phải đi làm nhưng tôi lại ở nhà. Đến khoảng 8 giờ thì tôi tiễn Lam và người yêu của nó về, rồi tôi theo những thông tin đọc được trên báo ngày hôm qua để liên hệ tìm việc, tôi muốn đi đến công ty thiết kế đó thử xem sao.
Tiếp tôi là một cô gái hãy còn trẻ, tôi đưa cho cô ấy những giấy tờ có liên quan. Xem xong, cô ấy nói là tôi không thích hợp, vì họ cần tuyển một nhân viên tốt nghiệp trường mỹ thuật hoặc là những ngành nghề khác có liên quan cũng được. Tôi sắp xếp giấy tờ lại, định ra về thì có giọng một người đàn ông gọi tôi. Tôi quay lại, thì ra là Kiếm Hùng, anh ấy cười. Tôi không hiểu gì hết. Tại sao anh ta lại có mặt ở đây? Hùng bước đến gần nói, “Sao? Em đi xin việc à?” Tôi đáp, “Thôi bỏ đi!” Anh đáp, “Có thật vậy không? Nếu như em muốn thì anh sẽ tuyển em”. Cô gái đó vội đứng lên giới thiệu, “Đây là giám đốc của công ty chúng tôi”. Tôi hỏi Kiếm Hùng, “Công ty này là do anh sáng lập hả?” Hùng đáp, “Ừ! Đúng vậy”. Trong nháy mắt tôi đã đổi ý, tôi không muốn được phỏng vấn ở công ty này. Tôi nói, “Để em suy nghĩ rồi sẽ tính sau”. Sau một lúc suy nghĩ, Kiếm Hùng nói, “Thôi được! Em có thể đến đây làm việc vào bất cứ lúc nào”.
Về đến nhà, không biết làm sao cho phải bây giờ, tôi không muốn làm ở công ty nào. Nếu như vì tình bạn đồng môn ngày xưa mà anh ta tuyển tôi thì còn có ý nghĩa gì nữa. Tôi rất ghét phải nhận ân huệ của người khác. Đó là nguyên tắc của tôi, nhiều lần tôi muốn thay đổi nguyên tắc này nhưng không được.
Về lại công ty cũ làm việc, nhất định giám đốc Trương sẽ quấy rầy tôi nữa. Nếu như tôi chịu lấy anh ta thì cũng không có kết quả gì. Anh ta không bao giờ chấp nhận bỏ hết những gì mình đang có để lấy một phụ nữ không thể mang lợi gì cho anh ta. Tôi cũng không muốn suốt đời làm người tình của người đàn ông đã có vợ. Đi khỏi công ty ấy chính là một giải pháp tốt nhất. Tôi phải đồng ý với lời mời của Kiếm Hùng thôi. Nhưng tôi…
Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê, tôi muốn hỏi thêm ý kiến của ba mẹ. Sau khi tôi nói chuyện với Hiểu Lâm, bao nhiêu mộng mơ về một khởi đầu mới của tôi bị khựng lại, đến một nơi hoàn toàn xa lạ để bắt tay làm lại từ đầu, thật không dễ tí nào, mà nếu như tôi có thể thành công thì cũng không biết đến khi nào sẽ thành công? Không chừng lúc ấy Gia Gia đã trở thành một thiếu nữ rồi. Thậm chí, trong thời hoa niên của cháu, không có hình bóng của người mẹ, tôi thật tình không muốn sự bất hạnh của tôi lại ảnh hưởng đến con. Càng không muốn vì hạnh phúc của bản thân mà lơ là trách nhiệm của người mẹ đối với con gái.
Thu xếp quần áo xong, chuẩn bị ra cửa thì Trương tổng lại gọi điện thoại, anh ta nói, “Tuyết Nhi! Anh đi thành phố H ngay bây giờ, đi công ty N bàn bạc làm ăn, anh muốn em đi cùng anh. Chuyến đi lần trước, hai đứa mình phối hợp với nhau rất ăn ý. Giám đốc công ty N có ấn tượng rất tốt với em. Anh xin em đó, giúp anh lần này đi, anh sẽ lấy tiền riêng của mình trả công cho em”. Tôi hỏi thêm, “Anh bỏ tiền túi ra trả công cho tôi à?! Anh mà rộng rãi vậy sao?!” Trương cười nói, “Vì người phụ nữ như em thì có chuyện gì mà anh chẳng dám làm?” Tôi hỏi lại, “Có thật vậy không? Anh… anh… anh có thể bỏ vợ anh được không?” Anh ta đáp, “Em đang đùa đó à? A